Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:59:55
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nếu có thể trở về thì có ai mà không muốn trở về chứ?” Đôi mắt Lý Mộng rưng rưng, cô ấy cố gắng lau nước mắt nhưng làm thế nào cũng không lau hết được: “Nhưng trở về có ý nghĩa gì đâu chứ? Cha mẹ tôi chắc chắn đã không còn nữa rồi... Trước khi trời bắt đầu mưa to, tôi đã gửi không ít đồ về cho bọn họ, đến khi trời bắt đầu mưa, tôi cũng gọi điện bảo bọn họ khóa cửa lại... Nhưng tòa nhà mà nhà chúng tôi ở đều là hàng xóm rất nhiều năm, cha mẹ tôi sẽ không tàn nhẫn không giúp đỡ người khác cho nên tôi có nói thế nào cũng vô dụng…”

Nói đến đây, cô ấy chợt bật khóc, nước mắt trào ra khóc không thành tiếng.

“Có một buổi tối tôi mơ thấy mẹ mình. Tôi mơ thấy mình tựa vào mẹ giống như khi còn nhỏ. Mẹ nói với tôi rằng, Mộng Mộng, con vừa sợ bóng tối vừa nhát gan, ngủ cũng phải có mẹ ở bên, vậy lớn lên phải làm sao bây giờ? Tôi nói tôi không cần lớn lên, muốn ở bên bà ấy mãi mãi. Sau đó bà ấy ôm tôi trong giấc mơ, sau đó biến mất không thấy đâu nữa…Sau khi tôi tỉnh dậy, không biết vì sao mà trái tim tôi như thít chặt đau từng đợt, tôi chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng như vậy, rằng sau này tôi không còn mẹ nữa.”

Khương Nặc cũng trầm mặc.

Tận thế đã làm thế giới này thay đổi rất nhiều.

Nhưng cho dù như vậy, mọi người vẫn phải tiếp tục sống.

Cô cũng đã mất đi người thân nhất, thậm chí là vì cô mà chết. Cô đã từng vô số lần mơ thấy khuôn mặt của mẹ trong giấc mộng lúc nửa đêm, nhưng chờ đến hừng đông, vẫn phải dựa vào chính mình cắn răng giãy giụa sống sót.

Cô đưa cho Lý Mộng một gói khăn giấy nhỏ: “Đừng khóc, nếu có cơ hội trở lại thủ đô thì có thể quay về xem thử.”

Lý Mộng lắc đầu, run giọng nói: “Cho dù thế giới này có thể quay lại, tôi cũng không thể quay lại được.”

Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch ly rượu vang đỏ, nhìn về phía Khương Nặc: “Là cô bảo tôi phải kiên trì sống tiếp. Tôi đã nói rồi, tôi chính là s.ú.n.g của cô, cô ở đâu thì tôi ở đó. Đây là lời thề, tuyệt đối không từ bỏ.”

Khương Nặc cũng uống hết rượu trong tay.

Cô không biết cách an ủi người khác, cũng rất khó nói ra lời thề gì.

Nhưng chỉ cần đối phương không phản bội cô thì cô cũng sẽ không phản bội đồng đội của mình.

“Chúc cô sinh nhật vui vẻ, Lý Mộng.”

*

Hai ngày sau, thuyền cứu trợ lương thực của chính phủ đã đến.

Vương Cường đi tới tầng 35 gõ cửa thông báo, Lý Mộng liền liên hệ Khương Nặc đi xuống.

“Cô Khương, lần này chúng tôi thật sự không còn cách nào cả, lần này kiểm tra chặt hơn, kiểm tra đối chiếu nghiêm ngặt theo danh sách đã đăng ký, thức ăn được phát đến từng người nên người không đi thì sẽ không được nhận, cô chỉ có thể tự mình đi một chuyến thôi.” Vương Cường nói.

“Tôi biết rồi.”

Khương Nặc dẫn mẹ xuống lầu.

“Mẹ, che mặt lại đi, Lý Mộng cũng vậy.”

Tận thế đã lâu như vậy rồi mà bọn họ còn ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt lại sạch sẽ, thật sự rất đáng chú ý.

Nếu chỉ ở trong tòa nhà thì còn được, còn nếu để người phía chính phủ lưu ý tới cũng không phải là chuyện tốt gì.

Buổi tối Lý Mộng sẽ đốt than sưởi ấm, trong nhà có rất nhiều tro than, cô ấy trực tiếp lấy mấy nắm tro than bôi lên mặt, khiến cho khuôn mặt trắng nõn trở nên lem nhem luốc nhuốc.

Vu Nhược Hoa thấy cô ấy như vậy cũng bước tới bôi bôi, không chỉ bôi mặt mà còn bôi đầy đầu.

Khương Nặc: ...

Cũng không cần làm quá như vậy đâu.

Cô đi tìm một ít quần áo cũ mặc vào, đội cái mũ cũ, lại đeo khẩu trang đen đi xuống lầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-137.html.]

Nước đã rút tới gần tầng hai rồi.

Có khoảng mười mấy người đang tụ tập trên tầng hai, tò mò nhìn chằm chằm bọn họ.

Một thời gian dài không gặp, hầu hết những người trong tòa nhà đều đã chết, thế mà bọn họ còn sống rất tốt, nói không ghen tỵ là không thể nào.

Nhưng có thể làm gì được người ta đây?

Chỉ là bọn họ cũng không thể đắc ý được bao lâu nữa, xem ra mưa cũng sắp ngừng rồi, chờ nước lũ rút đi hết, xã hội khôi phục trật tự, tội phạm g.i.ế.c người như bọn họ lập tức sẽ bị tiêu diệt.

Khương Nặc còn chưa đến gần, Vương Cường đã bước tới chửi một trận: “Đi đi đi, đã nhận lương thực rồi còn đứng chắn ở đây làm gì hả? Đứng làm cột đường à? Đều nhanh đi về nhà hết đi.”

Vương Cường rống to một trận, đuổi hết mọi người đi, lúc này mới nói: “Cô Khương, đến đây đi.”

Khương Nặc bước tới, theo thủ tục báo số giấy chứng minh nhân dân, tiếp nhận điều tra, cuối cùng được nhận 5 cân lương thực cứu trợ.

Trước khi rời đi, người phát lương thực nói cho bọn họ biết lúc này kênh quyên góp đã được mở để nhận vật tư quyên góp, không chỉ là lương thực mà các loại vật liệu khác cũng được, chỉ cần có đóng góp cho việc xây dựng căn cứ, số lượng quyên góp đạt tới mức độ nhất định thì sẽ đạt được tư cách ưu tiên tiến vào căn cứ.

Nếu như có ý định quyên góp thì có thể đăng ký trước ở tiểu khu.

Chuyện này tất cả mỗi người đều được thông báo, Khương Nặc còn chưa nói gì, Vu Nhược Hoa đã cảm thấy hứng thú mà hỏi han đủ thứ về chuyện căn cứ.

Nhưng đối phương chỉ là người cấp thấp nhất, tin tức biết được cũng có hạn nên cũng không thể cung cấp được thêm thông tin hữu ích gì.

TBC

Vu Nhược Hoa lắc đầu nói: “Nếu căn cứ này thật sự có thể xây dựng được thì ai mà không muốn đi vào chứ? Ít nhất còn có người quản, không cần suốt ngày lo lắng hãi hùng, sống c.h.ế.t không do mình làm chủ, nhưng lúc này ai còn có vật tư có thể quyên góp đây? Lương thực cứu trợ mà phát chậm hai ngày thôi là chính chúng ta cũng sắp c.h.ế.t đói rồi.”

Nói xong thở dài, vịn tay Khương Nặc đi lên lầu, diễn rất đủ.

Trở lại tòa nhà, Lý Mộng lại có vẻ lo lắng.

“Trận mưa này càng ngày càng nhỏ, nước cũng đã rút, tại sao quốc gia vẫn đang điên cuồng xây dựng căn cứ? Nếu như lũ lụt có thể rút đi, vậy thì ý nghĩa của căn cứ ở đâu? Chẳng lẽ có tình huống gì đó mà chúng ta không biết sắp xảy ra? Hay là mưa căn bản cũng sẽ không ngừng?”

Khương Nặc không khỏi liếc nhìn cô ấy, xem ra tính cảnh giác cũng rất mạnh.

Mặc dù thiên tai có tính toàn câu nhưng không phải diễn ra đồng thời trên cả toàn cầu.

Có nơi lúc này mưa đã ngừng, đã sớm tiến vào thời kỳ động đất.

Chắc hẳn những tin tức này cũng làm cho phía trên cực kỳ lo lắng, cho nên không ngừng đẩy nhanh tiến độ xây dựng căn cứ, nỗ lực làm giảm số người c.h.ế.t trong thời kỳ động đất.

Đây hoàn toàn là đang chạy đua với thời gian.

Trong giai đoạn này mà vẫn còn đang phát lương thực cứu trợ, điều này cho thấy quốc gia cũng không có ý định bỏ cuộc.

“Chắc chắn có một số tin tức mà cấp trên biết nhưng chúng ta không biết, nếu quốc gia cảm thấy thiên tai sẽ không dễ dàng chấm dứt thì chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.” Khương Nặc nói.

Lý Mộng nặng nề gật đầu.

Vu Nhược Hoa lại rất để ý đến kênh quyên góp kia: “Thông báo hôm nay nói rằng nếu ai có ý định quyên góp thì cứ đi đăng ký ở tiểu khu, cái này…nếu bị người nhìn thấy không phải sẽ trở thành dê béo sao? Nếu như ai có tâm thì cứ ngồi xổm ở cửa tiểu khu, nhìn ai đi đăng ký liền trực tiếp ngăn cản rồi cướp bóc, không phải cướp một lần là chuẩn rồi không? Hiện tại người có thuyền cũng rất nhiều mà, đúng không?”

Lý Mộng nhìn Vu Nhược Hoa với vẻ tán thành: “Dì nói không sai, cháu đoán lúc này đã có không ít người ngồi xổm ở cửa tiểu khu rồi.”

Khương Nặc nói: “Yên tâm đi, đây có lẽ chỉ là thả câu thôi. Hiện tại bên ngoài quá hỗn loạn, khắp nơi đều là g.i.ế.c người cướp của, căn bản không quản được, không có nhiều nhân thủ như vậy, cũng không có điều kiện này. Hành động lần này có thể câu những người có ý định cướp bóc ra, bắt bao nhiêu tốt bấy nhiêu, đoán chừng còn có thể đồng thời thu được không ít vật tư.”

Tuy rằng nhìn từ góc độ hoàn cảnh tổng thể mà nói thì hiệu quả của hành động lần này nhất định không lớn, nhưng ít nhất cũng nói rõ xã hội còn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của bộ máy nhà nước.

Loading...