Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 134

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:59:47
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Khương Nặc, mưa càng ngày càng nhỏ, mấy ngày gần đây tôi định tích trữ một ít nước, cô cũng nên chú ý đấy.” Lý Mộng nói: “Mà có lẽ cô cũng không cần tôi nhắc đâu nhỉ.”

Khương Nặc gật gật đầu: “Ừm, tôi cũng đã làm vậy rồi.”

“Hôm trước tôi ra ngoài tìm lão đại của chúng tôi nhưng không thấy ai cả.” Lý Mộng nhỏ giọng nói: “Bây giờ tôi có thể sạc pin nên có thể bật điện thoại lên rồi, trước kia tôi từng gửi đồ cho lão đại nên địa chỉ vẫn còn lưu ở đây, tôi đã đi thẳng đến tiểu khu và tòa nhà anh ta sống…”

TBC

Nói đến đây, Lý Mộng lắc đầu: “Nhưng tình huống bên tiểu khu bọn họ thực sự quá thảm rồi.”

Lý Mộng kể lại chuyện lần này cô ấy ra ngoài tìm người.

Sau khi lục tìm được địa chỉ từ trong điện thoại di động, cô ấy liền chèo thuyền nhỏ đi ra ngoài.

Tiểu khu mà Dương Thành Huy ở cách chỗ các cô không xa, nhưng nói gần thì cũng không gần, Lý Mộng phải đi hơn một giờ mới tới.

Bởi vì mưa nhỏ nên trên đường gặp không ít người, nhưng người ta thấy cô ấy hai tay trống trơn, cũng không lãng phí thời gian đến gây phiền phức với cô ấy, một đường coi như gió êm sóng lặng.

Khi đến khu nhà mà huấn luyện viên ở, cô ấy phát hiện khu vực này địa thế thấp trũng, nước rất sâu, mực nước lúc này vẫn còn ở tầng sáu, nhìn từ xa không hề có dấu hiệu của người sống nào.

Nhưng cũng coi như vận khí của cô ấy không tệ, không lâu sau đó cô ấy nhìn thấy thuyền cứu cứu trợ lương thực của chính phủ liền kiên nhẫn đi theo từ đằng xa.

Sau đó không lâu, những người trong tiểu khu kéo nhau ra để nhận lương thực cứu trợ.

Lương thực cứu trợ được phát theo đầu người, muốn nhận được lương thực thì nhất định phải có mặt mới được nhận, còn phải có tên trên danh sách đăng ký. Lý Mộng kinh ngạc vì cả tiểu khu này có rất ít người đi ra, tổng cộng chưa tới 40 người có mặt để nhận lương thực.

Thời buổi này có ai chê đồ ăn nhiều đâu, người có thể ra nhận lương thực chắc chắn đã ra đây hết.

Lý Mộng ngồi xổm chờ đến cuối cùng, vốn định tìm một người tách đoàn để hỏi thông tin, kết quả là sau khi thuyền cứu trợ của chính phủ rời đi không lâu thì có một người đàn ông túm lấy hai mẹ con đánh đập, định cướp thức ăn của họ, những người khác cũng mặc kệ nhao nhao né tránh.

Lý Mộng trực tiếp dùng ná cao su b.ắ.n mù một mắt của ông ta để hai mẹ con kia rời đi.

Sau đó tranh thủ hỏi một lúc.

Theo lời người đàn ông này nói, tiểu khu bọn họ bây giờ chỉ còn lại những người này.

Ngày đầu tiên mưa to, tiểu khu lập tức bị cúp điện, ngày hôm sau nước ngập đến gần lầu ba.

Những người có thể chạy được đều đã chạy, những người không thể chạy được thì chỉ có chết.

Khi còn bé ông ta đã học võ, sức khỏe cũng không tệ, sau khi trưởng thành lại kiên trì rèn luyện nên so với người bình thường cũng coi như cường tráng hơn. Sau mấy ngày bị đói bụng liền bắt đầu sinh ra tâm tư không đứng đắn, vừa vặn nhà hàng xóm không có người ở, ông ta liền cạy cửa ra tìm kiếm, cũng tìm được không ít đồ ăn.

Tiểu khu này có nhiều tòa nhà cao tầng, mà ông ta vừa vặn sống trong một tòa nhà có tổng cộng 7 tầng, không bao lâu đã ngập hết, bọn họ chỉ có thể trốn lên sân thượng cầu cứu. Khi đó mưa to không ngừng, một số người nhanh chóng không trụ nổi mà chết, cũng may tiểu khu tổ chức đội cứu hộ, dùng lốp xe, phao bơi, thùng xốp, áo phao miễn cưỡng làm thuyền, di chuyển những người bị mắc kẹt trên các sân thượng đến các tòa nhà cao hơn để trú ẩn.

Vốn tưởng rằng chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, chờ mưa to ngừng thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường, nhưng mà...

Trong khoảng thời gian này, trong tòa nhà này xảy ra rất nhiều mâu thuẫn. Ông ta ỷ vào bản thân có chút thân thủ nên sống càng lúc càng tốt hơn, còn trực tiếp vào ở trong nhà người khác, đuổi chủ nhà ra ngoài.

Thời gian trôi qua, người sống sót càng ngày càng ít, chuyện g.i.ế.c chóc cũng trở thành chuyện bình thường, dựa vào không ngừng cướp đoạt mới có một số ít người còn sống.

Hai mẹ con mà ông ta vừa cướp kia cũng không phải thứ tốt đẹp gì, chồng của cô ta trước đó cũng là bá chủ một phương trong tòa nhà nên bọn họ mới có thể sống đến hôm nay, chẳng qua mấy ngày trước chồng cô ta cướp đồ bị thương, miệng vết thương vẫn luôn bị nhiễm trùng, thấy sắp không chịu nổi nữa mới để cho hai mẹ con bọn họ đi ra nhận lương thực cứu trợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-134.html.]

Còn những kẻ yếu thực sự thì đã thành xác c.h.ế.t từ lâu rồi.

“Người đẹp…Cô đừng g.i.ế.c tôi, tôi có thể nói cho cô biết một bí mật. Tôi biết…ở gần đây có một xưởng đóng hộp, mà đồ hộp trong kho đủ dùng cho cả mấy năm, trong xưởng bọn họ có tổng cộng mười mấy người thôi, tôi dẫn cô đi…chúng ta chiếm xưởng kia, được không?”

Người đàn ông kia che đôi mắt đang chảy m.á.u của mình lại, cầu xin Lý Mộng tha thứ, đồng thời vẽ lên cái bánh lớn.

Lý Mộng cười lạnh một tiếng, trực tiếp đẩy ông ta vào trong nước, nhìn người đàn ông điên cuồng giãy dụa trong nước.

Từ sau khi suýt nữa bị một tên cặn bã cưỡng hiếp, cô ấy chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t những gã đàn ông như thế này, nhìn ông ta cố gắng giãy dụa như vậy, ánh mắt Lý Mộng càng thêm lạnh như băng.

Nghe vậy, Khương Nặc hỏi: “Cô không bổ thêm một đao à?”

“Tôi lấy ná cao su b.ắ.n mù thêm một mắt khác của ông ta, thấy ông ta đã hoàn toàn chìm xuống nước rồi tôi mới rời đi.” Lý Mộng trả lời.

Khương Nặc gật đầu, dưới tình huống này, bị thương nặng còn chìm vào nước bẩn thì cơ bản là không cứu được, coi như có thể miễn cưỡng bò lên bờ, mất đi năng lực bảo vệ mình thì thứ nghênh đón ông ta cũng chỉ là cái c.h.ế.t mà thôi.

“Gần đây có một xưởng đóng hộp, trong xưởng không có nhiều người canh giữ, nếu là thật thì bọn họ đã sớm chiếm rồi, còn cần dẫn tôi đến đó sao? Người này đúng là sắp c.h.ế.t đến nơi mà còn muốn tính kế.” Lý Mộng nghiến răng nghiến lợi nói.

Khương Nặc cũng nghĩ giống cô ấy.

Nhưng nghe thấy ba chữ xưởng đóng hộp này, quả thật khiến Khương Nặc nghĩ đến một người.

Kiếp trước cô biết một ông già vô cùng may mắn, chính là người gác cổng của xưởng đóng hộp.

Nhà máy của bọn họ ở một khu vực hẻo lánh, sau trận mưa xối xả, chỉ có một mình ông ta ở trong xưởng, trông coi nhà kho không lo ăn lo uống. Sau đó ông ta khóa kín nhà xưởng lại, ở tường ngoài lại bị cỏ nước và cây cối che giấu nên không ai phát hiện ra ông ta, ở một mình qua hai ba năm mới đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, ông ta quyên góp số đồ hộp còn lại cho căn cứ, lại đổi một công việc gác cổng cho căn cứ để tiếp tục tồn tại.

Nghĩ đến ông già này, đáy mắt Khương Nặc hiện lên một tia hận ý, không hề ngạc nhiên khi ông già này là một lão già rác rưởi, một nửa thân thể đã xuống mồ rồi mà còn luôn để mắt tới mấy cô bé con.

Có lần ông ta tới tìm Khương Nặc, bị Khương Nặc bóp cổ ấn vào trong cống thoát nước của căn cứ.

Cô nhớ vị trí của xưởng đóng hộp kia, ngay tại huyện lân cận, có lẽ tới đây có thể đi một chuyến, để lão già này được nhanh chóng xuống mồ.

Người đàn ông kia rơi xuống nước, đương nhiên lương thực cứu trợ của ông ta cũng bị Lý Mộng mang về.

Rốt cuộc thì đó vẫn là thức ăn.

Trong tay Khương Nặc cũng còn 10 cân, cô giữ lại để sau này có thể cho những người thực sự vô tội và cần giúp đỡ.

Nếu số lượng nhiều, cũng có thể cầm đi để giao dịch, thứ này không khiến người ta chú ý, so với các loại lương thực khác thì thuận tiện hơn.

Khương Nặc dùng 2 cân gạo đổi lấy 5 cân lương thực cứu trợ này với Lý Mộng.

Vốn dĩ Lý Mộng muốn đưa cho cô luôn nhưng cô không đồng ý.

“Đây là lần thứ hai phía chính phủ phát lương thực cứu trợ rồi, có lẽ cũng sắp đến lượt tiểu khu chúng ta rồi.”

Khương Nặc cẩn thận nhớ lại, hình như nước lũ rút đi gần hết khi phía chính phủ phát lương thực cứu trợ đợt thứ tư thì phải.

“Trước khi ném người đàn ông kia xuống nước, tôi có hỏi ông ta có biết Dương Thành Huy không, ông ta nói là chưa bao giờ nghe nói.” Lý Mộng tiếp tục nói, vẻ mặt có chút nghi ngờ: “Một huấn luyện viên trưởng sống ở đây, trong tay lại có súng, theo lý thuyết là có thể sống sót, sẽ không đến mức không có ai nghe nói về anh ta, điều này chứng tỏ rằng…”

Loading...