Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:59:45
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc có chút động tâm, nhiều nước suối như vậy, không chỉ một nhà cô uống không hết mà còn có thể tưới rau làm ruộng, cũng không phải nói chơi.

Nghĩ tới đây, cô tìm kiếm trong kho hàng những vật liệu làm bể chứa nước, bắt đầu lắp ráp bể chứa nước.

Trong kho hàng của cô có tổng cộng hơn 16.000 bộ phận của bể chứa nước.

Nếu lắp ráp hoàn chỉnh thì có thể làm ra được 160 cái bể chứa nước dung tích 15 tấn, chứa được gần 2.400 tấn nước.

Trong tay cô không thiếu máy lọc nước, những bể chứa nước này có thể dùng để chứa đầy nước mưa.

Khi mưa to ngừng lại, trong một khoảng thời gian rất dài sau này, số nước này có thể dùng để tắm rửa, giặt quần áo, rửa chén, rửa rau.

Mưa càng ngày càng nhỏ, nếu không bắt đầu hứng nước mưa từ lúc này mà đợi thêm một tháng nữa sẽ chậm.

Việc lắp ráp đồ vật trong không gian rất nhanh, giờ đây cô có thể tự nhiên đặt đồ vật ở bất cứ nơi nào mà mình muốn đặt, không hề gặp bất cứ trở ngại gì, cũng không hề tiêu hao thể lực.

Bể chứa nước và máy lọc nước rất nhanh đã lắp ráp xong.

Làm xong mấy thứ này, cô chợt nảy ra một ý nghĩ, liền đi tới xem mảnh ruộng trước tòa nhà nhỏ trong không gian.

Đất vẫn khô và nứt nẻ.

Nhưng bây giờ cô đã có đủ nước suối không gian, có thể thử một chút, cũng không cần phải tiếc như trước đây nữa.

Vừa vặn bể chứa nước cũng đã có sẵn.

Khương Nặc trực tiếp nhúng cả bể chứa nước vào trong suối cho đến khi nó chứa đầy 15 tấn nước suối không gian, sau đó lại nhấc nó lên, di chuyển đến phía trên không trung của mảnh ruộng.

Sau đó từ từ đổ nước suối vào trong mảnh ruộng.

Cả 15 tấn nước trút xuống cùng một lúc nhưng đều bị hút khô chỉ trong chớp mắt.

Cô cắn răng, lại đổ thêm 15 tấn nước suối nữa. Liên tiếp 30 tấn nước suối dội xuống, cuối cùng mảnh ruộng kia cũng có chút phản ứng, hình như bùn đất trong đó không còn quá khô nứt nữa thì phải?

Cũng có thể là ảo giác do nước vừa đổ xuống.

Còn cụ thể như thế nào thì vẫn phải theo dõi thêm một chút.

Làm xong những việc này, Khương Nặc mới xuống giường, duỗi lưng một cái, ôm quần áo và ga giường mới thay ra ngoài ném vào máy giặt.

“Tiểu Nặc à?” Vu Nhược Hoa nghe thấy tiếng động vội vàng đi tới: “Con không sao chứ, nhốt trong phòng ngủ cả một ngày một đêm rồi.”

Khương Nặc sững sờ, đến lúc này mới biết mình ngủ lâu như vậy.

Sau ngày tận thế, cô không còn thói quen xem điện thoại di động nữa, trong phòng khách có để đồng hồ nhưng cũng không còn ai để ý tới ngày tháng.

“Con không sao mà.” Khương Nặc cười với mẹ: “Nếu mẹ không tin thì mẹ xem đi.”

Vu Nhược Hoa nhìn con gái đang tỏa sáng rạng rỡ cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Bà ấy nhéo nhéo mặt con gái, vẫn mềm mại bình thường, trạng thái này vừa nhìn liền biết không có việc gì.

Bà ấy thở phào nhẹ nhõm, cũng may mà mình không đi quấy rầy con bé.

Vu Nhược Hoa cũng không phải kẻ ngốc, sao lại không cảm nhận được chuyện con gái mình càng ngày càng mạnh? Bình thường Khương Nặc có thể dễ dàng bưng được nhưng đồ vật nặng đến hàng chục hàng trăm cân.

Thỉnh thoảng khi con bé hướng dẫn bà ấy tập luyện cả mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy chảy mồ hôi hay thở dốc.

Đây không còn là người bình thường nữa rồi.

Nhưng bất kể thay đổi như thế nào thì Tiểu Nặc vẫn là con gái của bà ấy. Trong thời điểm khó khăn này, Vu Nhược Hoa chỉ có thể mừng cho con bé, mà chính bà ấy e rằng cũng cần phải tập luyện nhiều hơn.

Không thể bởi vì mình tuổi cao mà cản trở con cái của mình được.

“Không sao là tốt rồi, mẹ có nấu canh sườn heo đấy, con đến ăn một chén đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-133.html.]

Vu Nhược Hoa nói xong liền múc cho cô một chén canh, đồng thời cũng lấy một ít sườn cho A Muội ăn.

“Hú! ~ Gâu!!!” A Muội vừa nhìn thấy Khương Nặc liền nhớ tới bé ba đáng giận kia, nó tức giận đến mức lại bắt đầu nhảy tới nhảy lui trong phòng khách, hai cái móng vuốt ở trên ghế sô pha liều mạng cấu xé, hận không thể lôi bé ba từ dưới ghế sô pha lôi ra ngoài.

Khương Nặc bị nó chọc cười, thuận tiện luyện tập chỉ lệnh.

“Bảo vệ mẹ tao.”

“Gâu!” A Muội vừa nghe chỉ lệnh, cũng không đoái hoài tới việc tìm bé ba nữa, nhảy một cái đến bên chân Vu Nhược Hoa, nghiến răng nghiến lợi quan sát bốn phía.

“Ừm... Không tệ.” Khương Nặc hắng giọng một cái, lại phát ra một chỉ lệnh: “Cẩn thận bụi cỏ.”

A Muội hất ngã chiếc ghế sô pha, vùi đầu vào đó tìm kiếm rồi cắn một chiếc điều khiển từ xa của điều hòa đã lâu không dùng đến rơi xuống bên dưới ghế sô pha lôi ra ngoài.

“Làm tốt lắm.” Khương Nặc nói.

A Muội bắt đầu đắc ý đến mức quên cả chuyện đi tìm bé ba, đắc ý đi hai vòng trong phòng khách.

Khương Nặc bị nó chọc cười đến ngã trái ngã phải, xoay người đi lên sân thượng, đặt hai cái bể chứa nước ở khoảng sân trống.

Với lượng mưa hiện tại thì đến ngày mai là có thể lên thu lại được rồi.

Sau khi dùng bữa tối với mẹ xong, Khương Nặc đi xuống tầng 35.

Chủ yếu là cô muốn kiểm tra tốc độ phản ứng của mình.

Sau khi ăn trái cây không gian, năng lực các phương diện của Khương Nặc đều đã tăng lên rất nhiều, bây giờ nghĩ lại lúc Vân Diệu chỉ cho cô cách dùng đao cô lại có cảm giác mới.

Nhưng lúc này không có con chuột biến dị nào để g.i.ế.c cả.

Nghĩ tới nghĩ lui, đạn cao su mà Lý Mộng b.ắ.n ra là lựa chọn không tệ, muốn tốc độ có tốc độ, muốn độ chính xác thì có độ chính xác.

Cô không thể lãng phí lần thăng cấp và cơ hội này, phải cải thiện các kỹ năng của mình nhiều nhất có thể.

Lúc Khương Nặc đi xuống tầng 35, Lý Mộng đang đạp xe đạp để phát điện.

Hệ thống phát điện này sau khi được Ngô Đại Hà cải tạo, khả năng tích trữ điện của nó càng mạnh hơn. Lý Mộng hiện tại ngoại trừ đèn điện, máy lọc nước, máy nước nóng ra thì còn có thể dùng bếp điện từ, cuộc sống trôi qua khá tốt.

Đối với cái này, Khương Nặc cũng rất có hứng thú.

Trong không gian của cô có rất nhiều xe đạp quay, lần này cô lại thu thêm mấy cái nữa, mà xem ra dùng thứ này để phát điện cũng rất tiện. Cô ngồi xổm ở một bên cẩn thận quan sát, nghiên cứu xem Ngô Đại Hà làm như thế nào rồi sau này cô cũng có thể học cách làm.

Trước mắt, tư liệu về phương diện trồng trọt cô đã xem xong gần hết rồi, còn lại chính là phần thực hành, cần phải làm từ từ mới được.

Tiếp theo, cô chuẩn bị học những kiến thức về y dược, ít nhất phải tìm hiểu rõ ràng những loại thuốc mà mình cất trong không gian là thuốc gì, dùng để chữa bệnh gì, lại học một chút kiến thức dược lý cơ sở.

Chờ học xong, cô sẽ cân nhắc đến việc học về cơ điện.

Cô nghiên cứu xe đạp phát điện một lúc thì Lý Mộng cũng đã tích gần đủ điện, cô ấy đi rửa mặt trước, lúc quay lại cầm một cái bát nhỏ và đũa, đút cho Khương Nặc ăn.

“Là thịt dê hun khói, trước tiên tôi hấp lên, sau đó xé sợi, lại trộn với bột ớt và dầu ăn, cô nếm thử xem.”

Khương Nặc ăn một chút, hương vị thật sự không tệ.

Mẹ cô nấu cơm không thích cho nhiều muối nhiều dầu, hương vị thanh đạm tốt cho sức khỏe, ăn cơm mỗi ngày cũng không ngán. Nhưng Lý Mộng lại khẩu vị nặng, thích nhiều dầu, vừa cay vừa tê, thỉnh thoảng cô cũng muốn ăn một miếng như vậy.

“Lần này tôi ra ngoài cũng đào được chút rau dại, đợi lát nữa mang xuống cho cô.”

“Cảm ơn.”

TBC

Lý Mộng nói xong lại cầm một ít dê cay xé sợi ra, hai người vừa ăn vừa nói chuyện một lúc.

Loading...