Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 128
Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:59:32
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh sáng của d.a.o găm nội liễm, thoạt nhìn cũng không lợi hại lắm, nhưng Khương Nặc biết rõ nó không đơn giản.
Bỗng dưng cô nhớ tới một chuyện.
Dao găm này, đao của người thần bí, cùng với vật khổng lồ kỳ lạ trên đỉnh núi Đại Hành Lĩnh là giống nhau.
Nghĩ sâu xa hơn, hai thứ này giống như được tách ra từ trên đó.
Vẻ mặt của Khương Nặc bỗng trở nên cổ quái, cảm thấy đầu óc mình thật thần kỳ.
“Đứng sau lưng tôi.” Người thần bí bỗng nhiên nói.
Khương Nặc khẽ nhíu mày.
TBC
Hai người lại đi vào sâu hơn, bỗng nhiên, cô nghe được một tiếng động rất nhỏ, sau đó, một thứ gì đó lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận bọn họ.
Khương Nặc chỉ nhìn thấy hai luồng ánh sáng màu đỏ thẫm như tia chớp bay tới, cô nắm chặt d.a.o găm trong tay, toàn thân nổi da gà, lập tức tiến vào trạng thái đề phòng cao nhất, theo bản năng muốn phản kích.
Nhưng người thần bí đã ra tay trước, một đao đơn giản gọn gàng, nhìn như không có gì đặc biệt, chỉ là tốc độ rất nhanh, ánh sáng đỏ kia liền theo âm thanh dập tắt.
Khương Nặc chiếu đèn pin về phía đó.
Sau khi thấy rõ hình dáng của thứ đó, cô không khỏi cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Đây là chuột biến dị.
Bình thường sinh vật sau khi biến dị sẽ lớn hơn lúc trước gấp bội, chuột biến dị lại không giống thế, chúng nó không khác chuột bình thường là mấy, nhưng toàn thân cứng rắn, tốc độ cực nhanh.
Hơn nữa, chúng nó dường như tận dụng hết khả năng biến dị vào việc sinh sản, mỗi lần ra khỏi hang nhất định phải là một đoàn rậm rạp, thịt vừa cứng vừa có độc, căn bản không ăn được, quả thực không có chỗ nào không ghê tởm, là một trong những sinh vật biến dị mà Khương Nặc ghét nhất.
Nhưng bây giờ mới là năm đầu tiên của tận thế, theo lý thuyết thì không thể nào xuất hiện sinh vật biến dị.
Nếu như nhất định phải tìm ra một lời giải thích thì đó chính là linh khí ở nơi này đã sớm ảnh hưởng tới chúng nó.
Lúc này, từ chỗ sâu trong đường hầm lóe lên vô số con mắt đỏ tươi.
Mùi m.á.u tươi là sự kích thích lớn nhất đối với chúng, nơi nào có đổ máu, nơi đó có chúng điên cuồng gặm nuốt, tuyệt đối là cơn ác mộng của nhân loại ở tận thế.
Border Collie gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên nhào tới bên cạnh Khương Nặc, dùng móng vuốt đè một con lại, Khương Nặc sợ nó cắn phải rồi trúng độc, bèn nhanh chóng ra tay g.i.ế.c con chuột biến dị kia.
Một đao c.h.é.m đứt, Khương Nặc rất kinh ngạc trước sự sắc bén của con d.a.o găm này.
Cô dùng nhiều vũ khí như vậy, nhưng không có một thanh đao nào có thể so sánh với nó, thịt và xương của chuột biến dị đều khá cứng rắn, khi cô c.h.é.m vào lại giống như không có bất kỳ trở ngại nào.
“Không cần lo lắng cho nó.” Người thần bí nói: “Nhìn tôi.”
Khương Nặc sửng sốt một lúc mới ý thức được ý của người bí ẩn là hãy nhìn động tác của anh ta.
Cô lui về phía sau một bước, chú ý quan sát.
Động tác của anh ta vô cùng lưu loát, trừ bỏ một bộ phận vượt qua lẽ thường, còn lại có thể tổng kết là anh ta biết đối phương công kích như thế nào.
Sau khi chuột biến dị bị m.á.u tanh kích thích thường sẽ mất hết lý trí, điên cuồng cắn xé mặt người.
Khương Nặc nhớ rõ sau này có người tổng kết rằng, bởi vì hô hấp của con người trong bóng đêm rõ ràng nhất, bọn chúng sẽ thuận theo âm thanh đi công kích, cũng chính là chỗ miệng mũi của nhân loại.
Cho nên chỉ cần có thể dự đoán được điểm ấy, có thể vung đao trước và thực hiện một cách tự nhiên thoải mái.
Khương Nặc bắt chước động tác của người thần bí thử công kích lũ chuột, lần đầu tiên thất bại, may mà Border Collie vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ cô, giúp cô ngăn cản con chuột biến dị đang nhào tới.
Càng về sau càng thuận tay, nếu không phải d.a.o găm trong tay thực sự quá nặng thì cô còn có thể phát huy tốt hơn chút nữa.
Lúc này người thần bí đã đi tới chỗ sâu hơn, nơi anh ta đi qua, tất cả đều là t.h.i t.h.ể chuột biến dị.
Trong mùi m.á.u tanh mang theo một cỗ mùi hôi thối khá khó ngửi.
Đi thẳng đến cuối đường hầm thì không còn nhìn thấy chuột biến dị nữa, người thần bí dừng bước, lấy bật lửa ra, châm lửa xử lý đống xác c.h.ế.t đó.
Lúc này, ánh lửa trong đường hầm nhỏ hẹp bốc lên, Khương Nặc bị sặc khói nhanh chóng che miệng mũi lại, ho khan vài tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-128.html.]
Người thần bí sửng sốt một chút, xoay người nói với cô: “Đi ra ngoài trước đi.”
Rời khỏi hầm mỏ, người thần bí đóng kín lối vào, Khương Nặc lại lắc đầu: “Bên trong chắc chắn vẫn còn có chuột con chưa g.i.ế.c hết.”
“Tôi đã lấy linh nguyên đi, bọn chúng không sống nổi.” Người thần bí nói, đặt một thứ vào tay cô.
Lại là cảm giác này.
Chỉ trong nháy mắt, anh ta đã đứng ở trước mặt, đồ vật đã tới trong lòng bàn tay, Khương Nặc rõ ràng nhìn thấy động tác của anh ta, nhưng vẫn nhanh đến mức làm cho cô không kịp có bất kỳ phản ứng nào.
Cô vô thức muốn lui về phía sau, nhưng cảm giác mát lạnh dễ chịu trong tay lại khiến cho lỗ chân lông trên người đột nhiên giãn ra, tim đập cực nhanh.
Là thứ đó.
Thứ có linh khí nồng đậm, thứ khiến cô muốn mà không được, bây giờ đã đến trong tay cô.
Khương Nặc nhịn không được quan sát tỉ mỉ, chỉ thấy đó là một viên đá bình thường không có gì lạ, có chút màu xanh lá cây nhưng cũng không giống ngọc thạch, nhìn kỹ thì mơ hồ có chút phát sáng.
Nếu như không phải có thể cảm nhận được linh khí tồn tại thì dù có ném nó ở ven đường cô cũng không thấy có gì đặc biệt.
Nhưng lúc này, nó ở trong tay phát ra từng tia mát mẻ làm cho Khương Nặc cực kỳ thoải mái, nhịn không được nhắm hai mắt lại và cẩn thận cảm thụ.
“Cho cô.” Người thần bí chậm rãi nói.
Khương Nặc nhìn anh ta, nếu nói trong lòng không kinh ngạc là nói láo.
“Vì sao?” Khương Nặc cầm khối linh nguyên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nó, nhìn người thần bí với vẻ đề phòng.
Không có chiếc bánh có nhân nào từ trên trời rơi xuống, dụ hoặc càng tốt đẹp càng có khả năng là cạm bẫy.
“Tính của tôi không thích đánh đố, càng không thích tỏ ra thần bí. Lai lịch của anh không liên quan gì đến tôi, tôi sẽ không hỏi nhiều, nhưng vì sao lại tình nguyện đưa nó cho tôi? Xin hãy cho tôi một lý do.”
Nghe cô nói như vậy, Border Collie ở một bên sốt ruột xoay quanh, hướng về phía cô kêu ư ư ư, giống như rất sợ cô không nhận.
Khương Nặc lại làm như không thấy, nhìn người thần bí với vẻ tìm tòi nghiên cứu.
“Bởi vì cô cần nó.” Người thần bí nói.
Khương Nặc thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh ta thì nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Lý do này rất cường đại, khiến người ta không thể phản bác được.
“Được.” Khương Nặc gật đầu: “Nhưng tôi sẽ không lấy không của anh, có thể dùng đồ vật trao đổi với anh.”
“Không cần.” Người thần bí nhìn cô nói: “Cô cần tiếp tục trưởng thành thì tôi mới có thể tìm cô hợp tác.”
Cuối cùng Khương Nặc cũng bắt được trọng điểm, bước lên trước một bước, đi tới trước mặt anh ta.
“Tôi đã nói rằng tôi không thích cái kiểu tỏ ra thần bí, nếu như anh muốn hợp tác, xin hãy trả lời câu hỏi của tôi, đầu tiên, rốt cuộc là hợp tác làm gì?”
“Đến lúc đó sẽ nói với cô.”
“Tôi có quyền lựa chọn sao?” Cô lại hỏi.
“Cô có thể.” Anh ta nhẹ giọng hứa hẹn.
“Rốt cuộc là anh...” Khương Nặc nhíu mày, cô muốn hỏi rốt cuộc anh ta biết bao nhiêu chuyện của cô? Rốt cuộc có biết bí mật của cô hay không, hay là có thứ gì đó mà ngay cả chính cô cũng không biết.
Nhưng lời nói đến trong miệng lại nuốt trở về.
Khi chủ động hỏi mấy vấn đề này, người ta không muốn trả lời có thể trực tiếp không đáp, chính mình ngược lại bại lộ càng nhiều.
Không bằng không hỏi.
Nhưng người thần bí lại hơi nghiêng đầu, giống như còn đang nghiêm túc chờ câu hỏi của cô.
“Rốt cuộc anh tên là gì?” Khương Nặc tạm thời bịa ra một câu.
Người thần bí trầm mặc một lát, anh ta đang suy nghĩ cái gì, một hồi lâu mới nhớ ra.
“Vân Diệu.”