Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:59:30
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc nhìn anh ta, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Cô có một loại cảm giác vô cùng vô cùng mãnh liệt, rằng linh khí nồng đậm kia chính là từ trên người anh ta truyền đến, mãnh liệt đến mức khiến cho vết sẹo trên xương quai xanh của cô bắt đầu ngứa ngáy.

Nếu như nói từ trên những đồ cổ kia có thể cảm nhận được 5 điểm, vậy thì giờ khắc này đây, từ trên người anh ta truyền đến ít nhất phải 5000 điểm.

Nhưng lần trước gặp anh ta, cô cũng không có loại cảm giác này.

Điều đó chứng tỏ cỗ linh khí này cũng không phải tự thân anh ta có, mà là lúc này trên người anh ta mang theo thứ gì đó.

Cô gần như có thể khẳng định, cỗ linh khí nồng đậm này có thể dễ dàng khiến cho không gian của cô thăng cấp.

Khương Nặc không khỏi nín thở.

Không thể phủ nhận rằng cô rất tò mò về người đàn ông bí ẩn này, bởi vì có một mối liên hệ mơ hồ với không gian của cô mà cô khó có thể bỏ qua.

Nhưng đồng thời, cô cũng không nắm chắc lập trường của đối phương là gì.

Ở trên bến tàu, hẳn là anh ta đã phát hiện ra cô.

Lúc ấy Khương Nặc dám không kiêng nể gì mà thu hết đồ vật trên bến tàu là vì nắm chắc không bao lâu nữa nơi đó sẽ bị nước biển xâm chiếm, hết thảy đều chìm vào trong nước.

Cho nên cô không sợ bị theo dõi.

Hơn nữa dọc đường đi, cô cũng không đối mặt với bất kỳ người nào.

Nhân tố duy nhất không xác định chính là người này.

Lúc ấy anh ta đã phát giác sự tồn tại của cô, thậm chí anh ta có thể nhận ra cô, nếu sau đó người của anh ta lại trở lại bến tàu... Có phải bí mật của cô có khả năng sẽ bị phát hiện hay không?

Đây cũng là lý do tại sao Khương Nặc từng động sát tâm với anh ta.

Bị cô nhìn chằm chằm như vậy một lúc lâu, cuối cùng người thần bí cũng có động tác, anh ta nhẹ nhàng xoa đầu con ch.ó Border Collie.

Border Collie cọ đầu vào lòng bàn tay anh ta, một đôi mắt ướt nhẹp lại nhìn về phía Khương Nặc.

Khương Nặc bước tới hỏi: “Anh tìm tôi?”

Người đàn ông thần bí còn chưa nói gì, một cậu thiếu niên bỗng bước ra từ sau lưng anh ta, trả lời thay: “Là Biên tướng quân muốn đi tìm cô.”

Nhìn theo hướng phát ra thanh âm sang sảng đó, Khương Nặc mới thấy rõ ràng người tới.

Có thể vừa rồi cậu ta đứng ở phía sau tảng đá, vậy nên cô không phát hiện ra. Cũng có thể là Khương Nặc bị người thần bí hấp dẫn sự chú ý, không nghe thấy còn có hơi thở khác.

Thiếu niên kia thoạt nhìn không quá 18 tuổi, tóc dài lỡ cỡ, một nửa là tóc vàng, một nửa là tóc đen mới dài ra, trên người mặc bộ quần áo công nhân màu xám, trông khá đẹp trai, chỉ là phong cách đầu sư tử có chút quái dị.

“Biên tướng quân?” Khương Nặc chợt phản ứng lại: “Tên của nó là Biên tướng quân à?”

“Ừ, là tên chúng tôi đặt cho nó đấy.” Thiếu niên có chút đắc ý: “Vào một buổi chiều trước khi mưa to ập đến, chúng tôi có việc đến bờ biển một chuyến, lúc trở về thì thấy nó chạy như điên trên con đường ven biển, giống như đang đuổi theo người nào đó, dùng hết sức để chạy, lúc ấy nó gầy như que củi, chạy không nổi nữa nên nằm nhoài trên đường, gần như sắp tắt thở đến nơi, là chúng tôi đã thu lưu nó.”

Khương Nặc nghe xong thì cảm thấy trong lòng chấn động.

Chiều hôm đó, xích sắt của Border Collie là do cô c.h.é.m đứt, nếu nói sau đó nó đuổi theo ai trên đường, vậy người đó... là cô sao?

TBC

Trong lòng cô có chút không dám chắc, nhưng lúc này người thần bí lại nhìn về phía cô, khẽ gật đầu một cái khiến người bên cạnh khó có thể phát giác.

Tâm trạng của Khương Nặc lập tức trở nên phức tạp.

Lúc ấy cô vội vã trở về để mua hàng không đồng, xe chạy rất nhanh, căn bản không chú ý tới chú chó đuổi theo mình ở phía sau.

Cô nhịn không được vươn tay sờ đầu Border Collie, chú chó ngoan ngoãn để cô tùy ý sờ vào đầu mình.

Cậu chàng đầu sư tử mặc quần áo lao động ở bên cạnh rất ngạc nhiên: “Mẹ nó, Biên tướng quân bình thường hung dữ lắm, sao nó lại đối xử với cô tốt như vậy, không phải cô là người chủ nhân đã bỏ rơi nó đấy chứ?”

Khương Nặc mặc kệ cậu ta, cẩn thận đánh giá Border Collie trước mặt, hiển nhiên là nó đã lớn hơn mấy vòng so với trong trí nhớ của cô, màu lông xinh đẹp sáng bóng, ánh mắt vẫn tràn ngập linh tính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-127.html.]

Đều là chó, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy cơ chứ?

“Gâu.” Border Collie thấp giọng thở hổn hển.

“Trời ạ, có phải tôi nhìn nhầm hay không, Biên tướng quân, mày làm sao vậy, tỉnh lại đi, uy phong bình thường của mày đâu rồi?”

Cậu chàng đầu sư tử còn ở bên cạnh om sòm, Khương Nặc cảm thấy có chút phiền, đang định mở miệng nói thì người đàn ông thần bí đã ném cho cậu ta một ánh mắt, cậu ta lập tức ngậm miệng.

Không nói thêm một lời nào, đồng thời ngoan ngoãn lui về phía sau, rời khỏi nơi này.

Lúc này người thần bí mới nói với Khương Nặc: “Đúng là tôi đang tìm cô.”

Đây là đáp án cho câu hỏi trước đó của cô.

Thì ra anh ta biết nói chuyện.

Suýt chút nữa còn tưởng là người câm chứ.

Giọng điệu hoàn toàn không có chút cao cao tại thượng nào, nghe rất chân thành.

Đến cũng đến rồi, lúc này Khương Nặc cũng buông ra: “Anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng, con người của tôi không thích cái kiểu tỏ ra thần bí.”

“Có thể tới đây với tôi không?”

Người thần bí bỗng nhiên đứng lên, vẫn mang theo ba lô, xoay người đi về phía thung lũng.

Đến cũng đã đến rồi, cũng không có gì không dám, Khương Nặc đi theo.

Ở đó có một mảnh ruộng, lờ mờ có thể thấy được một cái nhà kính bị nước mưa làm hỏng, chắc là ruộng thí nghiệm của viện nghiên cứu.

Xung quanh ruộng thí nghiệm được bọc bởi tấm bạt nhựa màu đen, phía trên có mái vòm, Khương Nặc theo anh ta tới gần và phát hiện ở cạnh đó có một hầm mỏ.

Bậc thang dẫn xuống hầm mỏ không biết sẽ thông tới nơi nào.

Cô nhìn mà kinh hãi, đây không thể nào là do người thần bí đào, không nói đến độ khó của việc đào mỏ, nhìn những bậc thang này có thể đoán được là dự định lâu dài, rõ ràng là bút tích của viện nghiên cứu.

Người thần bí trực tiếp đi vào.

Khương Nặc vừa định đi theo thì anh ta bỗng nhiên dừng bước, rồi đưa cho cô một chiếc đèn pin.

Bên trong một mảnh đen kịt, nhưng anh ta lại giống như không cần ánh sáng, không chút chần chờ đi xuống phía dưới.

Kết cấu bên trong của mỏ quặng rất chắc chắn, có thể thấy được quy mô công trình lúc đó không nhỏ, nhưng sau khi đi được một đoạn thì đột nhiên xuất hiện ngã rẽ, những ngã rẽ này đào tương đối cẩu thả, cũng không có gia cố chuyên nghiệp.

“Mấy ngã rẽ này là do các anh đào đúng không? Các anh đang tìm cái gì?”

Ngoài miệng Khương Nặc hỏi như vậy, nhưng trong lòng lại khẳng định thứ mà đối phương đang tìm chính là linh khí, và anh ta đã tìm được rồi, hiện tại nó đang ở trên người anh ta.

Hiện tại khoảng cách giữa hai người khá gần, cảm giác tồn tại của luồng linh khí kia càng mãnh liệt hơn, Khương Nặc không khỏi đỏ mắt gấp bội.

Người thần bí thấy Khương Nặc vẫn nhìn mình chằm chằm thì rốt cuộc cũng có một chút ngượng ngùng, anh ta suy nghĩ một chút rồi lại đặt một thứ vào tay cô.

Khương Nặc chiếu đèn pin vào xem.

Đây là một con d.a.o găm kỳ quái.

So với tất cả các loại d.a.o găm mà Khương Nặc từng sử dụng đều dài hơn, lưỡi d.a.o vẫn có dạng hình nón, phía trên có hoa văn nhàn nhạt, tay cầm là dùng vòng thép đơn giản bọc lại, cầm trên tay vô cùng nặng.

Sức lực của Khương Nặc bây giờ không hề nhỏ, nhưng con d.a.o găm này vẫn nặng nề khiến cô không quen lắm.

Cô phát hiện thứ này với thanh đao kỳ quái mà người thần bí đã dùng là cùng một chất liệu.

Một màu đen tuyền, phía trên có hoa văn nhàn nhạt.

Đúng là giống nhau như đúc, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều lần.

Khó có thể tưởng tượng được nó phải nặng cỡ nào.

Loading...