Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 126

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:59:28
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thiết bị phát điện của viện nghiên cứu quả thật rất cao cấp, tích hợp phát điện bằng xăng và phát điện bằng sức gió. Cô đã từng hỏi giá cả của loại này, rất đắt.

Thật không may, nó có thể đã bị trục trặc. Rõ ràng nó đã bị tháo ra, hơn nữa cách sửa cũng rất kém cỏi, dấu hiệu đập vỡ rõ ràng, các sợi dây được nối với nhau một cách lộn xộn.

Trong tay Khương Nặc không thiếu máy phát điện nhưng cô cũng không chê nhiều, cứ thu lại hết.

Trong nhà kho có 20 thùng xăng, hiện tại đã trống hơn một nửa, Khương Nặc lấy hết xăng và thiết bị đi.

Lại đến cửa chính, cảm thấy cánh cổng không tệ nên dỡ xuống.

Ngoài cửa lớn còn có một cánh cửa sắt nặng nề, cũng thu lại.

Trước khi rời đi, cô cẩn thận lắng nghe một hồi để xác định chắc chắn rằng xung quanh không có âm thành nào nữa.

Xem ra những người mà ông Trịnh thả đi kia đều cố gắng tránh xa nơi này, sợ bị bắt trở lại, không ai dám dừng lại lâu, chỉ sợ cả đời này cũng không muốn trở lại nơi này nữa.

Khương Nặc suy nghĩ một chút, cũng phóng hỏa đốt cháy tòa nhà A.

Tòa nhà A gần như đã bị cô dọn sạch, nếu có người trở về, nhất định sẽ nhận thấy có gì đó không đúng, những thiết bị kia cái nào cũng nặng đến mấy tấn, dựa vào sức người thì không thể nào dọn đi được.

Mặc dù tất cả những người nhìn thấy cô ở đây đều đã chết, nhưng cô vẫn luôn đeo khẩu trang và đội mũ để che giấu diện mạo thật của mình.

Nhưng dù sao viện nghiên cứu cũng là tòa nhà bí mật, lại có điện, khó đảm bảo sẽ không có thủ đoạn lưu trữ hình ảnh gì đó, tốt nhất vẫn nên đốt nó đi để tránh rắc rối sau này.

Cô đổ đủ xăng để ánh lửa bùng lên, cùng với tòa nhà B tạo thành hai quả cầu lửa khổng lồ.

Tất cả bí mật và dấu vết đều hóa thành tro tàn trong ngọn lửa.

Sau đó, Khương Nặc đi tới gần t.h.i t.h.ể của Quang Tứ.

Quang Tứ và Chu Vĩ Quang đều c.h.ế.t ở chỗ này, bên cạnh Chu Vĩ Quang là một chiếc thuyền nhỏ.

Khương Nặc đặt một lượng vật tư lên thuyền.

Có rất nhiều thức ăn, chăn, bật lửa, cùng với một ít nước.

Về cơ bản đều được tìm thấy ở tòa nhà A, còn có một số vật tư chạy trốn của Quang Tứ.

Cô không thiếu đồ ăn, cứ để lại hết cho bọn họ.

Ở đây có đồ ăn cũng có thuyền, những người được ông Trịnh thả đi kia có lẽ lúc này đã tìm được chỗ trốn, chờ khi bọn họ đói bụng không chịu nổi sẽ có người thử ra ngoài tìm kiếm thăm dò.

Đến lúc đó sẽ phát hiện viện nghiên cứu đã bị đốt.

Ở gần đây cũng chỉ có một rừng cây, nơi này cách rừng cây không xa, không khó tìm được.

Nước sẽ tiếp tục rút, thuyền tuy nhỏ nhưng cũng đủ cho bọn họ chia thành từng đợt rời đi.

Đương nhiên cũng có thể ở lại, nghe nói trên núi có phòng tị nạn, chờ nước rút đi một ít, nhà hàng dân túc bị ngập ở phía dưới sẽ lộ ra khỏi mặt nước. Chỉ cần xử lý dọn dẹp một chút thì cũng có chỗ che nắng che mưa.

Ở tận thế, cuối cùng con người vẫn phải dựa vào chính mình để sống sót.

...

Đến lúc này, chuyện của viện nghiên cứu cũng gần như đã kết thúc.

Ngoại trừ mảnh ruộng thí nghiệm kia.

Khương Nặc mơ hồ có cảm giác rằng những phát hiện ở nơi đó sẽ không nhỏ hơn bản thân viện nghiên cứu.

Vị trí cụ thể cô đã nhớ kỹ, lúc này trời đã tối, không thích hợp để hành động nên Khương Nặc liền trở lại trong rừng cây.

Tấm ván gỗ cô trải trên cây vẫn còn, chỉ là bây giờ đã bị mưa làm ướt một chút.

Khương Nặc trực tiếp dựng một cái lều trên tấm ván gỗ.

Cây này rất cao, cành lá rậm rạp nên có thể che được khá kín, cộng thêm trời đã tối mịt, trong rừng gần như là đưa tay không thể nhìn thấy ngón tay, nếu như không leo lên trên cây xem xét thì căn bản không phát hiện được phía trên có người.

Lúc trước khi mua lều vải, cô đã chọn ba loại, một loại thông dụng nhất giá rẻ nhất, một loại là tính giữ ấm tương đối tốt, còn có một loại gồm hai lớp, trong đó một lớp là vải chắn sáng có thể che ánh sáng đến 70%.

Một tia sáng nhỏ xuyên qua lỗ thông khí cũng bị cành lá rậm rạp che kín lại.

Dựng lều vải lên, ném một chiếc đèn LED cầm tay vào đó, bên trong sáng ngời nhưng bên ngoài lại không hề nhìn thấy chút dấu vết nào.

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-126.html.]

Trong đêm mưa lạnh lẽo, trong rừng cây tối đen, không ai nghĩ đến có một không gian sáng ngời ấm áp như vậy tồn tại trong đó.

Khương Nặc ăn cơm và nghỉ ngơi ở trong lều vải, còn có thể lấy máy tính bảng ra xem một tập chương trình giải trí.

Lúc trước, rất nhiều tài nguyên được tải xuống và lưu trực tiếp trên trang web, thế nên những bình luận đều còn ở đó, nhìn những lời nói vui vẻ dí dỏm hài hước kia lại cảm thấy giống như đã cách cả một thế hệ.

Trước khi đi ngủ, Khương Nặc mở cửa lều vải ra, nhìn thấy một mảnh bầu trời tối tăm giữa những tán lá xuyên qua một khe hở nhỏ.

Chẳng có gì để xem cả, vẫn là kéo lại đi ngủ vẫn hay hơn.

Giấc ngủ này cũng không an ổn, cứ mỗi giờ một lần cô lại vô thức tỉnh dậy, nhưng một đêm vô sự, bình an trôi qua.

May mà có nước suối không gian, yêu cầu của cô đối với giấc ngủ cũng không cao nên tùy tiện ngủ một chút, tinh thần cũng không tệ.

Sau khi trời sáng, Khương Nặc thu đồ vật vào không gian, bao gồm cả tấm ván gỗ kia.

Sau đó rời đi, không còn dấu vết.

Cô chậm rãi đi về phía khu vực ruộng thí nghiệm.

Quả nhiên, chỗ này cách chỗ mấy người Ngô Đại Hà đào măng không xa lắm.

Chỉ là mấy ngày trước đó hai nơi này không thông với nhau, nước rút mấy hôm mới có thể từ chỗ đào măng đi ra phía sau núi.

Khương Nặc đang đi tới, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hít thở.

Cô lập tức căng thẳng.

Sau đó, cô nhìn thấy một đôi mắt.

Đó là một đôi mắt chó điềm tĩnh và ẩm ướt.

Hoa văn màu thiên thạch, thân hình cao lớn, rõ ràng chỉ là một con ch.ó nhưng dường như lại có thể đọc được cảm xúc từ trong đôi mắt của nó, cực kỳ có linh tính.

Đây là con ch.ó Border Collie mà cô gặp ở bờ biển vào ngày cuối cùng trước tận thế!

“Mày…còn sống à?” Khương Nặc nhẹ giọng hỏi.

Con Border Collie rên rỉ đáp lại cô, rõ ràng thân thể rất lớn, nhưng giọng lại hơi ríu rít, nghe ra được một chút nũng nịu.

Rõ ràng con ch.ó này rất thân cận với cô.

Nhưng tại sao nó lại ở chỗ này?

Lúc này trong đầu Khương Nặc tràn đầy nghi hoặc.

Border Collie nhìn cô, lại gọi cô vài tiếng, sau đó xoay người đi sang chỗ khác giống như đang dẫn đường.

“Mày muốn tao đi theo mày à?” Khương Nặc hỏi.

“Ư ử.” Border Collie lại liếc nhìn cô, tựa như đang thúc giục cô.

Khương Nặc thật sự tò mò, đi theo nó từ đằng xa.

Phương hướng này... Chính là hướng của khu ruộng thí nghiệm, nó muốn dẫn cô đi tới nơi đó?

Vì sao?

Lúc này lòng hiếu kỳ của Khương Nặc đã đạt tới đỉnh điểm, tuy rằng cô có thể cảm nhận được sự thân cận và thiện ý của con ch.ó này đối với mình, nhưng cũng không buông bỏ cảnh giác, lặng lẽ cầm một khẩu s.ú.n.g trong tay.

Khu vực ruộng thí nghiệm không dễ tìm như trong tưởng tượng, mặc dù đã được đánh dấu trên bản đồ nhưng Border Collie đã dẫn cô đi xuyên qua một khu vực đầy rẫy đá cuội, còn vòng qua một bãi bùn lầy.

Cuối cùng, bước chân của Border Collie dừng lại.

Khương Nặc nhìn về phía nó, đồng thời, cô cũng lập tức sửng sốt, cảm thấy đầu ngón tay cầm s.ú.n.g khẽ run lên.

Có phải là tình cờ hay không mà trong tay cô lúc này lại chính là khẩu s.ú.n.g này?

Trên tảng đá trước mặt Border Collie, một người thanh niên đang ngồi ở đó.

Anh ta mặc một bộ quần áo màu đen bình thường, cổ áo kéo rất cao, hơi che khuất cằm, tóc ở trên trán ngắn hơn một chút so với trong trí nhớ của cô, càng để lộ một đôi mắt trầm tĩnh.

Người thần bí lúc này cũng ngước mắt nhìn lên, lẳng lặng nhìn về phía cô.

Loading...