Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:59:23
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc đều không thể nhìn thấy những số liệu và những thứ cơ mật nhất kia.

Ngoài ra, nơi cất giữ mẫu vật quan trọng cũng đã bị dọn sạch.

Xem ra ông Trịnh không tiếc hy sinh cũng chỉ muốn bảo vệ những số liệu nghiên cứu có thể lớn có thể nhỏ này, dù sao đó cũng là tâm huyết của rất nhiều người.

Ngay từ đầu, ông ấy chỉ muốn giữ lại phòng tư liệu này.

Khương Nặc tìm được vị trí của kho hạt giống từ trong bố cục của viện nghiên cứu, đó là tầng 5 của tòa A.

Cô nhíu mày, cũng không biết đám người Quang Tứ đã phá hoại hay chưa.

Còn có ruộng thí nghiệm “Linh” nữa, cô yên lặng nhớ kỹ vị trí, chuẩn bị lát nữa đi xem.

Trên bàn giám sát còn có một tấm ảnh.

Là một tấm ảnh gia đình, ông Trịnh đứng ở hàng sau cùng, cả nhà mỉm cười nhìn vào máy ảnh.

Ông Trịnh mà Khương Nặc nhìn thấy là một người thất khiếu chảy máu, tóc và răng đều rụng xuống, dáng vẻ không còn sống được bao lâu nữa.

Nhưng người trong ảnh lại là một ông lão thân hình thẳng tắp, vừa khéo léo vừa hiền lành.

Khương Nặc lắc đầu, không mang ảnh đi, lễ phép trả nó về lại chỗ cũ.

Sau đó lấy đi những vật tư khác trong phòng.

Có một bể chứa nước lớn ở bên ngoài bức tường thu nước mưa và lọc sạch, nối với một ống dẫn từ ngoài thông, xem ra có thể uống trực tiếp được, bể nước này đại khái có thể chứa 2 tấn nước.

Có một bộ thiết bị phát điện, còn có bình điện dự phòng.

Có hai thùng dụng cụ lớn, bên trong là các loại dụng cụ cơ khí chính xác khác nhau.

Còn có một số vật tư sinh hoạt, đều là mì ăn liền, cơm tự sôi, bánh quy các loại, cộng lại có hơn 100 bao.

Khương Nặc thu hết toàn bộ.

Đến tận đây, tòa nhà B đã không còn nơi nào mà cô có thể đi nữa.

Khương Nặc rời khỏi cái lỗ trên nóc nhà và trở lại cửa trước, thấy di thể của ông Trịnh, cô không đành lòng để nó hư thối bèn quyết định thiêu.

Lấy ra một thùng xăng nhỏ, đổ một vòng quanh tòa B.

Sau đó ném một khúc củi nhỏ đã được châm lửa ra xa.

Lửa lớn lập tức bùng lên, nhanh chóng nuốt chửng tòa nhà và ông Trịnh.

Chết cùng một chỗ với nơi mà ông ấy muốn bảo vệ nhất cũng coi như là một an ủi.

Mưa to sẽ từ từ ngừng lại, nước lũ rút đi, người tới nơi này sẽ càng ngày càng nhiều.

Cho dù có vật cản là độc tố sinh học thì bí mật ở đây vẫn sẽ bị người ta phát hiện.

Khương Nặc mang phòng tư liệu đi, về phần những thứ còn lại, không bằng để chúng nó cùng ông Trịnh hóa thành tro tàn.

Và tất nhiên, điều quan trọng nhất là tòa B có camera giám sát, chắc chắn nó đã quay được cô, cũng có thể quay được cảnh cô thu tủ dữ liệu vào không gian.

TBC

Nếu chỉ lấy đi thiết bị giám sát thì cô cũng không yên tâm.

Ai biết loại kiến trúc cơ mật cấp cao này có thủ đoạn bảo tồn giám sát nào không chứ?

Vẫn nên đốt đi thì an toàn hơn.

Lửa cháy rất nhanh.

May mắn là đường hành lang rất dài, bên ngoài trời lại đang mưa, thế lửa rất khó lan đến tòa A.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-124.html.]

Khương Nặc nhân cơ hội nhanh chóng đi tới tòa A, đi thẳng lên tầng 5.

Bên trong của tòa nhà A này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Khương Nặc, chỉ riêng tầng năm đã có sáu phòng thí nghiệm lớn nhỏ khác nhau, cộng thêm một kho hạt giống.

Có hai phòng thí nghiệm đã bị đám người Quang Tứ lật tìm qua một lượt, còn đập phá một vài thứ trong đó, thậm chí còn ném không ít rác rưởi vào nên bốc mùi hôi thối khó ngửi.

Khương Nặc thu lại toàn bộ dụng cụ, công cụ có thể dùng được vào không gian.

Trong phòng thí nghiệm vẫn còn một số mẫu vật nhưng bởi vì tầng năm không có điện nên đương nhiên đều c.h.ế.t sạch, Khương Nặc khẽ nhíu mày, nếu cứ như thế này thì kho hạt giống cũng rất không ổn.

Nghĩ đến đây, cô không quan tâm đến việc thu thập đồ vật trong những phòng thí nghiệm này trước nữa mà lao thẳng đến kho hạt giống.

Nếu không nhìn kỹ, đây chỉ là một cái phòng tạp vật rất bình thường, hoàn toàn không có gì giống với kho hạt giống cả.

Nhưng trước đó Khương Nặc đã xem qua phần giới thiệu về viện nghiên cứu này trong tài liệu, cũng đã nhìn thấy ảnh chụp của kho hạt giống, xác định nó phải ở ngay chỗ này, vì vậy cô mò mẫm ở bên trong cho đến khi tìm thấy một cánh cửa cuốn.

Khương Nặc mở khóa cửa ra, sau khi mở ra, bên trong có một cánh cửa, mà lại là khóa điện tử.

Cô ấn thử vào ổ khóa, phát hiện có nguồn điện, trong lòng không khỏi vui mừng.

Xem ra trong kho hạt giống có một bộ thiết bị phát điện tuần hoàn riêng của mình để đảm bảo kho hạt giống này luôn được hoạt động.

Kho hạt giống là vật tư được bảo quản chiến lược lâu dài, thường được bảo vệ vô cùng tốt, đóng vai trò là nguồn dự trữ chiến lược. Khi thiên tai xảy ra hoặc là một loại cây trồng nào đó bị tuyệt chủng, chúng ta có thể lấy hạt giống trong kho ra để sử dụng.

Mà hạt giống trong kho này tuy rằng cũng có rất nhiều loại, bao gồm lương thực, bông, dầu, trái cây, rau, chè, đường, dâu tằm và cỏ, hơn trăm loại cây trồng nhưng cũng chỉ là một kho.

Suy nghĩ một chút, những hạt giống này được lấy danh nghĩa là hạt giống bảo tồn ở nơi này chỉ là vì để tiến hành thí nghiệm “linh” dễ dàng hơn thôi.

Sau trận mưa lớn, các chuyên gia của viện cùng với những mẫu vật và dữ liệu quan trọng nhất đều đã rút đi ngay lập tức, tòa nhà B chỉ còn lại một mình ông Trịnh làm quản lý kho, tòa nhà A chỉ còn mấy thạc sĩ và nhân viên bảo vệ.

Khóa điện tử xét cho cùng thì vẫn là ổ khóa, chỉ cần muốn phá thì không có gì là không thể phá được.

Cửa, không quan tâm nó là cửa gỗ, cửa sắt hay là cửa thép, chỉ cần muốn mở thì không có gì là không mở ra.

Đơn giản chính là tốn chút thời gian, tốn chút công cụ.

Việc phá cửa đối với Khương Nặc mà nói chính là việc làm nhiều thành quen, mày mò một lúc cửa đã mở ra.

Sau đó lập tức thấy kinh ngạc.

Một căn phòng rộng lớn chứa đầy những chiếc kệ hàng màu xanh lam cao hơn ba mét, phía trên đó đặt vô số chiếc hộp màu xanh lá cây, thật khó để có thể đếm hết được có bao nhiêu chiếc.

Trong kho hạt giống không bật đèn, chỉ có một vài ánh đèn đỏ nhấp nháy trên đèn của thiết bị phát điện, càng làm nổi bật vô số chiếc hộp màu xanh lá cây trong bóng đêm, khí thế kinh người.

Đi về phía trước, cô phát hiện nơi mình đang đứng chỉ là một căn phòng đệm, một tấm kính dày ngăn cách khu vực hạt giống.

Tìm được cửa, Khương Nặc bước vào.

Vừa bước vào cửa, cô đã lập tức rùng mình, quá lạnh.

Kho hạt giống này yêu cầu nhiệt độ ở -2 độ, độ ẩm dưới 50%. Yêu cầu về điều kiện môi trường ở trong này cực kỳ cao để có thể đảm bảo được những hạt giống này có thể được bảo tồn trong 10 năm trong điều kiện nhiệt độ thấp.

Kho hạt giống của quốc gia thì còn lớn hơn, hình như nhiệt độ là -18 độ, hạt giống ở trong đó có thể bảo tồn được trong 50 năm.

Trước khi nhập kho, mỗi hạt giống đều trải qua sàng lọc chọn lựa, những hạt giống nào có tỷ lệ nảy mầm cao, sức sống cao mới được dùng hộp nhôm đóng gói lại.

Trên nhãn đều ghi rõ tên, số lượng, thời gian nhập kho, mã QR của từng loại hạt giống.

Khương Nặc vội vàng lấy áo lông ra mặc vào người, lại uống thêm một ngụm nước suối không gian vạn năng.

Cô tìm kiếm khắp nơi mới tìm được thiết bị phát điện, thiết bị cấp điện, điều khiển nhiệt độ cùng với máy tính chính.

Những thứ này được kết nối với nhau, rất khó thu vào cùng một lúc.

Khương Nặc bây giờ không còn gặp bất kỳ khó khăn nào khi đưa đồ vật vào trong không gian nữa, thứ duy nhất xem như cửa ải chính là cô chỉ có thể thu những thứ mà mình nhìn thấy bằng mắt.

Loading...