Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 120
Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:59:15
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc đi đến trước mặt anh ta, dùng d.a.o găm kề lên cổ họng anh ta, đè thấp giọng nói: “Tôi hỏi cái gì anh trả lời cái đó, nếu không thì lập tức chết.”
“Cô... cô là phụ nữ?” Đầu óc Chu Vĩ Quang mê muội chưa thôi, trước mắt giống như là một chiếc tivi cũ cứ loé lên những mảng hoa tuyết lớn, nhưng nghe thấy giọng Khương Nặc, vẫn hỏi một câu.
Khương Nặc cười lạnh, biết anh ta thấy mình là nữ, ít nhiều cũng có ý khinh thường, không cảm thấy cô sẽ ra tay tàn nhẫn.
Cô tuỳ tiện tìm trong không gian ra một con dao, dùng sức cắm một d.a.o vào bắp đùi Chu Vĩ Quang.
Chu Vĩ Quang chỉ có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người lăn lộn trong bùn đất, lăn qua lăn lại.
Đối với những người cặn bã này, Khương Nặc đương nhiên sẽ không có bất kỳ sự mềm lòng nào.
Cô nắm chặt chuôi đao dùng sức vặn xoắn, chuyển động con d.a.o theo thân thể, thịt ở bắp đùi cũng bị rách toạc, Chu Vĩ Quang đau đến mức chỉ có thể run rẩy không ngừng, hoàn toàn đánh mất năng lực phản kích.
“Nói một lần cuối, đừng lãng phí thời gian, tôi hỏi cái gì anh trả lời cái đó.” Dao găm trong tay Khương Nặc đặt trên cổ anh ta.
Đau đớn kịch liệt và cảm giác lạnh lẽo trên cổ cuối cùng đã khiến cho Chu Vĩ Quang có sự sợ hãi cái chết.
“Cô... cô không phải cớm...”
Thấy anh ta còn đang nói nhảm, Khương Nặc nắm chuôi dao, trực tiếp vặn thêm cho anh ta một vòng nữa, Chu Vĩ Quang đau đến mức không muốn sống, bắt đầu cầu xin tha thứ.
“Đừng... Đừng... Tôi nói.”
“Anh và Quang Tứ tập hợp ở đâu?” Khương Nặc hỏi.
Cô đương nhiên biết tên này không phải Quang Tứ, phản ứng của anh ta quá chậm.
Nếu như Quang Tứ có thân thủ như này, nhất định không lăn lộn được như hiện tại.
Thấy một mình anh ta kéo thứ này, trên người cũng không mang theo bất cứ vật tư gì, vậy thì sự thật cũng rõ ràng rồi.
Một, chạy trốn không có khả năng bất cứ vật tư gì cũng không mang theo.
Hai, cái thuyền này quá nhỏ, xếp chút vật tư, nhiều lắm là còn có thể chịu tải được hai người.
Ba, chắc là bọn họ chia ra hành động, Quang Tứ cầm vật tư, anh ta kéo thuyền ra bờ nước, sau đó tụ hợp.
Thật ra kế bên này chỗ có thể kéo thuyền ra nước cũng chỉ có hai chỗ, Khương Nặc đại khái có thể trực tiếp giải quyết anh ta rồi tự đi tìm, nhưng cô không muốn đánh cược.
Đối phó với một kẻ địch giảo hoạt, thì phải loại trừ tất cả những nhân tố không ổn định.
Chu Vĩ Quang đau đến mức nước mắt nước mũi chảy ngang, trước kia đều là anh ta tùy tiện tra tấn người khác, hiện tại người trở thành thịt cá lại là chính mình, sau khi sợ hãi anh ta lại cảm thấy mình thật sự không may.
Anh ta tuyệt đối không dám bán đứng Quang Tứ, dù sao cũng là một lần chết.
Nghĩ đến điều này, Chu Vĩ Quang cắn chặt răng, hai mắt trừng lớn, đột nhiên dùng hết tất cả sức lực, ngẩng cổ lên đ.â.m vào lưỡi dao.
Nhưng Khương Nặc phản ứng nhanh hơn anh ta, đã thu d.a.o lại từ trước.
Cô lạnh lùng nhìn Chu Vĩ Quang: “Anh thực sự là một con ch.ó ngoan, mạnh hơn Lưu Bình nhiều.”
Chu Vĩ Quang không nói được một câu liền mạch, chỉ có thể hít vào từng hơi: “Lưu Bình... đồ bỏ kia... cũng xứng....”
Lời còn chưa nói thành tiếng, d.a.o trong tay Khương Nặc hạ thấp xuống, c.ắ.t c.ổ anh ta.
Một kẻ cặn bã, vẫn rất coi trọng mình, còn tự cảm động.
Chí hướng giữa cặn bã và cặn bã, ngoại trừ buồn nôn, cô không còn bất kỳ cảm tưởng gì.
Không nói thì thôi, cô không muốn lãng phí chút thời gian nào trên người anh ta.
Hơn nữa, tai cô đã nói cho cô biết, Quang Tứ đã tới.
Khương Nặc nghe thấy một tiếng động nhỏ bé từ xa, là đế giày và bùn loãng đang nhẹ nhàng ma sát, trong lòng cô đã nhanh chóng kéo chuông báo động, một d.a.o xử lý xong Chu Vĩ Quang, đồng thời cả người lui lại, bật ra phía sau thuyền nhỏ.
Tiếp theo, “pằng” một tiếng vang lên, là tiếng súng.
Viên đạn b.ắ.n ra từ vị trí bước chân vừa rồi, trúng sâu vào vị trí mà Khương Nặc đã đứng 2 giây trước đó.
Nếu đổi lại là người bình thường, hiện tại nhất định bị b.ắ.n trúng rồi.
Quang Tứ cẩn thận như vậy, nhìn thấy tâm phúc của mình c.h.ế.t rồi, vẫn như cũ án binh bất động, chỉ là cực kỳ chậm chạp tiếp cận phía trước, tìm vị trí để nổ súng.
Cô đã biết, kiểu người giảo hoạt cực kỳ này, cho dù trong tay có súng, cũng sẽ không tuỳ tiện để bất cứ kẻ nào biết. Quả nhiên, gã ta thật sự để lại cho mình một con át chủ bài.
Nhưng Khương Nặc bây giờ không phải là người bình thường.
Cô nghe thấy tiếng bước chân của gã ta, cũng biết gã ta đã mai phục.
Hơn nữa gã ta nổ s.ú.n.g chậm khoảng hai giây.
Xem ra Quang Tứ cũng chỉ có như vậy.
“Pằng! Pằng!”
Tiếp theo lại là hai phát, một phát b.ắ.n vào thuyền nhỏ, viên đạn kẹt lại ở trên lá sắt, một phát khác b.ắ.n xuống mặt đất, đã được Khương Nặc dự đoán được từ trước, đã tránh khỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-120.html.]
Ba phát chưa trúng, sắc mặt Quang Tứ cực kỳ khó coi.
Khương Nặc suy đoán, gã ta chạy trốn lâu như vậy, đạn không còn thừa nhiều, hiện tại b.ắ.n hụt ba phát, gần như là cạn rồi.
Nhiều nhất còn lại 2 phát, hơn phân nửa chỉ còn 1 phát.
Mà gã ta đã không còn dám tùy tiện nổ s.ú.n.g nữa.
Ánh mắt Khương Nặc lạnh lùng nhìn gã ta: “Tới phiên tôi.”
Với khẩu s.ú.n.g lục trong tay, Khương Nặc bóp cò súng.
Phản ứng của Quang Tứ không thể nói là không nhanh, lập tức nhảy sang một bên, giả vờ ngã xuống lăn một vòng trên mặt đất, trở tay nhanh chóng b.ắ.n một phát về phía Khương Nặc.
Trong lần giao phong này cả hai đều không thể b.ắ.n trúng đối phương, nhưng sắc mặt Quang Tứ càng khó coi hơn.
“Hôm nay mày c.h.ế.t chắc rồi.” Quang Tứ đột nhiên mỉm cười, nước mưa trực tiếp xối lên khuôn mặt tươi cười dữ tợn của anh ta, khiến anh ta trông như một ác ma còn sống sờ sờ: “Mày có biết có bao nhiêu con đàn bà đã c.h.ế.t trên tay tao không? Mày cho rằng mình là trường hợp đặc biệt sao? Mày và bọn chúng không khác gì nhau cả, tao muốn mày quỳ xuống cầu xin tao, tôi sẽ xé xác mày ra, sau đó chặt mày ra thành tám mảnh!”
Khương Nặc vẫn thờ ơ.
Anh ta đang cố gắng chọc giận cô, đe dọa cô, điều đó chứng tỏ anh ta đã cùng đường mạt lộ.
“Tôi đoán anh còn một viên đạn cuối cùng.” Khương Nặc nói xong thì thấy con ngươi của anh ta bỗng chốc co rụt lại, không khỏi cười nhạt một tiếng: “Anh còn dám nổ s.ú.n.g không?”
Tuy rằng Quang Tứ căn bản nhìn không thấy khuôn mặt của Khương Nặc, nhưng vào lúc này, anh ta dường như cảm nhận được đối phương đang khinh thường, vẻ mặt không khỏi càng trở nên vặn vẹo.
“Xem ra anh không dám.”
Khương Nặc nói xong thì liên tục bóp cò.
Pằng pằng pằng! Liên tục ba phát.
Động tác của Quang Tứ không thể nói là chậm, một lần nữa miễn cưỡng tránh thoát, chỉ có một phát đạn cuối cùng xuyên thẳng qua vai anh ta.
TBC
Sức lực của anh ta cũng rất lớn, một tay nhặt một tảng đá lớn ném thẳng về phía Khương Nặc.
Cũng không phải muốn ném trúng cô, mà là muốn khiến cô lộ ra sơ hở trong lúc né tránh.
Khương Nặc khẽ híp mắt.
Thân thủ của Quang Tứ mạnh hơn lão Ngũ kia, cụ thể mạnh bao nhiêu thì khó mà nói, nhưng nếu không sử dụng không gian thay đổi vũ khí đánh cho anh ta trở tay không kịp thì thắng bại rất khó đoán trước.
“Con khốn, đi c.h.ế.t đi!” Quang Tứ hét lên, đột nhiên nhào về phía cô.
Khương Nặc bình tĩnh lại, lựa chọn nổ s.ú.n.g lần nữa.
Pằng pằng.
Vốn định một hơi b.ắ.n hết 5 viên đạn còn lại, nhưng khi b.ắ.n tới phát thứ 2 thì Quang Tứ trúng đạn, cô liền kịp thời dừng lại.
Quang Tứ bị b.ắ.n trúng vào bụng, cả người ngã lăn ra sau mấy vòng.
Khương Nặc không cho anh ta một chút không gian thở dốc nào, nhắm chuẩn đầu anh ta, một lần nữa nổ súng.
“Mày...”
Lúc viên đạn xuyên qua đầu Quang Tứ, anh ta hé miệng tựa như có vô số lời muốn nói, nhưng rốt cuộc không thể nói được nữa.
Khương Nặc bước lên trước, sau khi xác nhận anh ta thực sự đã c.h.ế.t thì không quản nữa, chuyển hướng đi về phía bờ sông.
Khướng Nặc đi tới mép nước, quả nhiên nhìn thấy hai cái bao lớn.
Đều là những vật tư mà Quang Tứ muốn dùng để chạy trốn.
Một bao có đủ các loại thịt bò khô, thịt lợn khô, thịt hun khói, ít nhất cũng phải 100 cân; một bao khác là các loại d.a.o bầu, trường đao, tiểu đao, còn có ống thép, dùi cui điện.
Còn có một ít nước và một bình điện.
Khương Nặc thu toàn bộ vào không gian, sau đó xoay người rời đi.
...
Kính thủy tinh trên hành lang giữa hai tòa AB đã bị đập vỡ, thuận tiện cho Khương Nặc dùng kính viễn vọng quan sát.
Lửa bên trong đã tắt, nhưng nhìn mọi thứ vẫn không rõ ràng lắm.
Cô cũng rất tò mò về tòa B này, lại nói tiếp, mục đích chuyến đi lần này của cô hẳn là nằm bên trong tòa B.
Suy nghĩ giây lát, cô cầm s.ú.n.g chậm rãi đi tới gần hành lang, đến khi chỉ còn cách một bức tường, cô đứng dựa vào tường, nghiêng tai lắng nghe.
Bên trong rất ồn ào.
Có người đang khóc, có người đang cười điên cuồng, còn có cả tiếng la hét.
Có lẽ người bên trong đang uy h.i.ế.p ông Trịnh mở cửa, nếu không sẽ châm một mồi lửa đốt cả tòa B, sau đó g.i.ế.c c.h.ế.t từng người một ở nơi này.
Khương Nặc cau mày khi nghe thấy tiếng gào khóc bên trong.
Đang định tra xét kỹ càng tình huống bên ngoài thì bên trong đột nhiên truyền đến một một loạt âm thanh kỳ quái.