Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-04-17 23:28:06
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ công ty rời đi, trong thẻ của Khương Nặc có thêm 800 ngàn.
Thật ra con số này hơi ít, nhưng Khương Nặc muốn tiền mặt, không có thời gian dây dưa từ từ với Dương Thành Quân, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Dù sao thương nhân thành công giống như Dương Thành Quân, bản thân ông ta tiêu xài bao nhiêu cũng sẵn lòng, nhưng người khác muốn lấy từ trong tay ông ta một chút tiền ông ta đều sẽ khó chịu.
Nói cho cùng, cho dù Dương Thành Quân là kẻ bỏ đi, nhưng lúc này xã hội thái bình, hành vi của cô vẫn khác người, nếu như không thể giải quyết dứt khoát, để nhóm người này có thời gian kịp phản ứng, đối với cô cũng không có lợi.
Mà Khương Nặc bận tích trữ hàng hoá nghênh đón mạt thế đến, căn bản không có thời gian lãng phí ở chỗ này.
Lúc này màn đêm buông xuống, Khương Nặc nhìn đồng hồ, hăng hái đi đến hội sở tư nhân có tên là Quân Hào.
Hội sở rất hào khí, đập vào mắt là vách tường vàng rực rỡ, tràn ngập sự xa hoa lãng phí của kiểu nhà giàu mới nổi, nếu như căn cứ vào quỹ đạo của cuộc đời một người bình thường, thì cả đời Khương Nặc cũng sẽ không tới nơi này.
Ông chủ của hội sở này chính là Chương tổng, ông ta làm giàu không sạch sẽ, dưới tay có rất nhiều nghề không chính đáng, hội sở này cũng là nơi ông ta nói chuyện làm ăn phủ đòn người khác thuận tiện vui đùa, bình thường ông ta đều ở đây.
Mà Chương tổng này, đời trước Khương Nặc đã biết.
Sau mạt thế, ông ta ỷ vào trong tay có người có vật tư, ức h.i.ế.p bắt nạt người khác khắp nơi, g.i.ế.c người cướp của, ông ta đã bức tử không ít người, có thể gọi là tiếng xấu rõ ràng.
Nhưng cũng chỉ náo nhiệt như vậy hai năm, cuối cùng kết cục rất thảm.
Khương Nặc biết ông ta, chính là sau khi ông ta chết, dù sao địa bàn của ông ta chủ yếu ở khu Bắc, cùng lúc ấy nơi ở của Khương Nặc cách quá xa, thiên tai liên tục xảy ra, một thành thị từ bắc tới nam, cơ bản bị ngăn cách ở giữa.
Muốn gặp được Chương tổng không khó, Khương Nặc trực tiếp đến hội sở, tìm được một tên đàn em của ông ta, cho tên đàn em nhìn một vài hình ảnh ướt át của Dương Nịnh và Uông Tiệm Ly, tên đàn em nhìn cô thật sâu một cái, lập tức đi thông báo ngay.
Giao dịch với Chương tổng đơn giản hơn so với trong tưởng tượng.
Khương Nặc chào giá không cao, 200 ngàn đưa tất cả ảnh chụp cho ông ta.
Chương tổng tức giận vì Dương Nịnh cầm tiền của ông ta đi nuôi tiểu bạch kiểm, nhưng Dương Nịnh có một người cha làm xí nghiệp, đối với ông ta vẫn còn có chỗ lợi dụng được, nắm trong tay chút nhược điểm của tiểu tiện nhân này, dễ khống chế Dương Nịnh hơn.
200 ngàn tính là gì, ông ta tuỳ tiện mở một vài chai rượu ở hội sở, cũng không chỉ chút tiền ấy.
Ông ta rất có hứng thú nhìn Khương Nặc ở trước mắt, không tự chủ được dò xét cô.
Dáng người và tình trạng cũng không tệ, đặt ở hội sở của ông ta cũng là một tiểu thư có thể bán lấy tiền.
Mà gương mặt thanh thuần và vẻ lạnh nhạt này, ánh mắt như nhìn con muỗi con dế, khiến cho người ta càng có dục vọng ném cô từ chỗ cao xuống dưới bùn nhão, khiến cho lòng người ngứa ngáy.
“Khương tiểu thư.” Ánh mắt Chương tổng nhìn về phía thân thể cô: “Ngoại trừ bán ảnh chụp, còn thứ gì khác bán không?”
Khương Nặc không có cảm giác gì với ánh mắt của ông ta.
Hội sở này của Chương tổng, có những cô gái trẻ, những cô gái trẻ này mỗi ngày làm cái gì cũng không phải là bí mật, bọn họ đã quen coi những cô gái này là hàng hóa.
Trong số những cô gái này, quả thực có người ham ăn biếng làm, chìm đắm trong trụy lạc, nhưng cũng không ít người cuộc sống bức bách bị bất đắc dĩ, phải đổi thân thể để lấy tiền. Bọn họ bị khống chế, bị vây giữ ở nơi này, tiền kiếm được phải nộp lên, dám phản kháng chính là đe dọa đánh chửi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-12.html.]
Những người như Chương tổng, sở dĩ khiến cho người ta e ngại, là bởi vì bọn họ có thể bỏ qua pháp luật ở một mức độ nào đó, chà đạp người khác, người bình thường sẽ sợ bọn họ, trốn tránh bọn họ.
Nhưng cũng chỉ là đi lại ở “mức độ nhất định” trên khu vực đen của bọn họ, đến mạt thế, nhân tính thối nát mới có thể được phóng đại vô hạn, Chương tổng hiện tại, Khương Nặc cũng không để vào trong mắt.
Cô mặt không đổi sắc nói: “Không mua thì thôi.”
“Dừng lại!” Chương tổng còn chưa mở miệng, tên đàn em có cái mặt sẹo bên cạnh ông ta nhảy ra trước, tay chỉ Khương Nặc hung dữ mắng: “Con chó cái này, mày đang nói chuyện với ai đấy? Ngồi xuống cho tao!”
Nói xong muốn đè bả vai Khương Nặc xuống, muốn ép cô ngồi bên cạnh Chương tổng.
Khương Nặc trở tay chính là một cái tát vào miệng gã ta, động tác dứt khoát, sau đó lấy ra một cây dùi cui điện ở trong túi vải, trực tiếp đ.â.m về phía mắt gã ta.
Xoẹt xoẹt.
Tia lửa gần như b.ắ.n ra từ tròng mắt, tên tay chân kia hét thảm lên một tiếng, che mắt nhịn không được run rẩy lăn lộn.
“Chương tổng, không cần thiết phải như thế.” Khương Nặc lạnh lùng nhìn ông ta: “Tôi dám đến thì dám đi, trong căn phòng này chỉ còn tôi và ông, không mua bán được nếu như không nhân nghĩa, nhưng ông muốn trở mặt, vậy chắc chắn sẽ khó chịu hơn so với tôi.”
Lúc này Chương tổng mới nhìn kỹ túi vải cô đeo trên vai, vừa rồi lúc cầm dùi cui điện, mơ hồ nhìn thấy bên trong còn có một con dao.
Nhìn thấy cô là một cô gái, mới trực tiếp cho vào, không nghĩ tới là một kẻ hung ác.
“Phải không cần thiết, cô Khương, 200 ngàn chỉ là chuyện nhỏ, đổi lấy những tấm hình này của cô rất đáng.” Chương tổng bất động thanh sắc: “Coi như kết giao bằng hữu.”
Nói xong, ông ta mở một cái hộp trên mặt bàn ra, bên trong có một ngọc Phật phỉ thúy.
“Nếu như kết giao bằng hữu, nói chuyện tiền bạc cũng quá tầm thường, tôi là người làm ăn, chỉ muốn cố gắng làm ăn, thời đại c.h.é.m g.i.ế.c đã trôi qua rồi, tôi thấy thích cô, ngọc Phật này cũng là hôm qua người khác tặng cho tôi, mượn hoa hiến phật, tặng cho cô Khương đây.”
Khương Nặc liếc qua, ngọc Phật không lớn, nhưng màu sắc trong suốt, toàn thân xanh biếc, dù là cô không biết nhìn hàng cũng biết chắc là đồ tốt, tùy tiện tìm một nơi thông thường, bán được hai ba mươi ngàn cũng không có vấn đề lớn.
Ông ta cũng không chịu thiệt, ngọc phật này tám chín phần mười là ông ta lấy được từ trong tay người khác, chuyển sang tay cho người khác, xem ra một chút cũng không đau lòng.
Khương Nặc cầm ngọc Phật, đi đến trước mặt Chương tổng, Chương tổng nhìn chằm chằm vào mặt cô, Khương Nặc nhìn thấu kẻ này trong lòng có tâm tư dơ bẩn gì.
“Vậy Chương tổng, đưa tôi ra ngoài đi.” Khương Nặc nhẹ giọng.
“Đều là bằng hữu, nên làm.”
Chưa đến nửa tiếng đã giải quyết xong Chương tổng, mặc dù chưa lấy được tiền, nhưng ngọc Phật chắc là có thể bán.
TBC
Khương Nặc nhìn điện thoại, chỉ còn lại bà Giang Cầm.
Wechat là thông qua công ty nên lấy được số, trước mắt có hai dòng trò chuyện.
Tin thứ nhất là cô gửi: “Bà Giang, bà biết chồng bà dùng thủ đoạn không đàng hoàng để kinh doanh công ty còn sắp xếp con riêng của mình vào công ty dưới mắt bà chứ?”
Tin thứ hai là Giang Cầm trả lời: “Gặp mặt nói chuyện.”