Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 117
Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:59:09
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc phản ứng nhanh hơn anh ta, cảm giác mạnh hơn anh ta, nhưng cũng là lần đầu tiên gặp gỡ thân thủ linh hoạt như vậy, cô không ngừng đón đỡ lui lại, yên lặng quan sát cách thức ra chiêu của đối phương.
Người nhỏ bé linh hoạt lại hung hãn, chiêu nào chiêu nấy đều âm hiểm, người bình thường rất khó chống đỡ, mạnh hơn so với kẻ bị trúng tên kia rất nhiều, Khương Nặc dự cảm anh ta tối thiểu cũng là một trong số tâm phúc của Quang Tứ.
Chờ chiêu thức của anh ta kết thúc, lại bắt đầu lặp lại phương pháp, Khương Nặc đã cảm thấy sáng tỏ, quay người một cái, d.a.o găm đ.â.m về phía người nhỏ bé.
Người nhỏ bé cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng linh hoạt né qua.
“Người đẹp, tôi không biết cô là đặc công, hay là tinh anh gì đó, cô có chút thân thủ không sai, nhưng dám một mình đến cửa, biết sẽ có kết cục gì không?”
“Anh Ngũ, đừng nói nhảm với cô ta, đánh cho cô ta tàn phế rồi mang về chậm rãi trừng trị.” Người cao bị trúng tên cắn răng nhịn đau đứng lên, đau đớn khiến khuôn mặt anh ta vặn vẹo, vung tuýp sắt lên đánh về phía mặt Khương Nặc.
Sức anh ta lớn, nhưng động tác lại vụng về, Khương Nặc căn bản sẽ không bị anh ta đánh trúng, khẽ lùi lại một bước, d.a.o găm trong tay lần nữa đ.â.m về phía người nhỏ bé được gọi là anh Ngũ kia.
Khương Nặc nhìn thấu anh ta vừa rồi cố ý nói chuyện, chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của cô, đồng thời cước bộ nhẹ nhàng xê dịch, đứng vững ở hướng tấn công tốt nhất.
Dáng vẻ này đoán chừng đã hại không ít người.
Người nhỏ bé cũng linh hoạt lần nữa tránh khỏi sự tấn công của Khương Nặc.
Khương Nặc không quan tâm, tiếp tục áp sát, d.a.o găm đ.â.m về cổ của người nhỏ bé, người nhỏ bé đã quen thuộc với phạm vi tấn công của d.a.o găm, thân thể rụt lại phía sau muốn lấy d.a.o ra phản kích.
Nhưng, chẳng biết lúc nào d.a.o găm đột nhiên biến mất không dấu vết, trong chốc lát, trong tay Khương Nặc xuất hiện một cây kiếm.
Mà phạm vi tấn công của kiếm lại gấp ba lần d.a.o găm.
Trong chớp mắt tiếp theo, mũi kiếm đã đ.â.m vào cổ họng của người nhỏ bé.
Anh ta trừng lớn mắt, bởi vì khí quản và động mạch chủ đồng thời bị đ.â.m đứt, lúc anh ta tắt thở thậm chí không phát ra được một tiếng nào.
Khương Nặc đã luyện tập trong chiến đấu bất ngờ đổi vũ khí khác rất lâu rồi, có thể nói dễ như trở bàn tay, người nhỏ bé đến c.h.ế.t cũng nghĩ không ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trừng mắt nhìn thẳng lên trời.
“Anh Ngũ!”
Người cao kêu to, tuýp sắt trong tay vung mạnh điên cuồng lia qua, bị Khương Nặc vọt ra sau lưng, một d.a.o cắt cổ.
Chờ bọn họ đều ngã xuống, cô tiến lên lại tiến hành chém, bảo đảm toàn bộ đều c.h.ế.t hết.
Cô thích cắt cổ, cũng không phải là có sở thích đặc biệt kỳ quái gì, chỉ là bởi vì như này sẽ tạo thành tổn hại nhỏ nhất cho lưỡi dao, dù sao muốn đ.â.m xuyên tim, sẽ có xương n.g.ự.c cản trở, dùng mấy lần lưỡi d.a.o sẽ cong, vẫn là c.ắ.t c.ổ càng có giá trị hơn.
Máu phun đầy đất, trên quần áo Khương Nặc cũng có.
Cô hơi ghét bỏ cau mày, yên lặng lắng nghe, xác định bốn phía không có ai, lại lấy từ trong không gian ra một cái áo khoác để thay đổi.
Gần rừng cây hiện tại có 5 cỗ thi thể, m.á.u và nước mưa hoà lẫn vào nhau, trên người cô sạch sẽ, đứng trong mảnh m.á.u tanh khắp nơi này, hình ảnh khá không hài hòa.
Khương Nặc nhìn về phía căn nhà màu trắng một chút, chuyển hướng đi về nơi sâu trong rừng cây.
Sau đó không lâu, cô tìm một góc độ thích hợp, nhanh nhẹn leo lên trên cây.
Cây này đã có tuổi rồi, thân cành đan xen nhau, thô mà tươi tốt, hoàn toàn có thể chống đỡ được trọng lượng của cô.
Khương Nặc nghĩ một chút, từ không gian tìm ra một miếng ván gỗ thích hợp đặt ở phía trên, cũng hoàn toàn thả lỏng, thử một chút cảm giác cân bằng, cảm thấy không có vấn đề gì mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
Vừa rồi c.h.é.m giết, cũng không quá tiêu hao thể lực của cô, ngược lại khiến cho cô trở nên hưng phấn.
Cô cần để cho mình khôi phục lại sự bình tĩnh.
Đây là lần đầu tiên sau tận thế cô gặp được kẻ địch rất có thân thủ, không khỏi khiến cho cô cũng muốn mượn cơ hội thử thực lực của mình một lần… quả thực không nên.
Có thể áp chế vũ khí thì nhất định phải áp chế vũ khí, đối mặt với đối thủ càng mạnh thì càng phải giở trò.
Đây là tận thế, không phải võ trường.
Sau một phen giao thủ, đánh bất ngờ c.h.é.m g.i.ế.c được đối phương quả thực rất thoải mái, nhưng cô lẻ loi một mình, thính lực thị lực phản ứng mạnh hơn, cũng sẽ xuất hiện điểm mù, rất dễ dàng bị ám toán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-117.html.]
Nên lấy s.ú.n.g ra sau khi b.ắ.n xong mũi tên thứ nhất mới phải.
Sau khi khôi phục lại trận chiến vừa rồi một phen, Khương Nặc nhấp một ngụm nước suối lớn trong không gian, sau đó lấy s.ú.n.g trường ra, đặt giá s.ú.n.g ở trên nhánh cây.
Xuyên qua cành lá rậm rạp, họng s.ú.n.g nhắm ngay hướng của viện nghiên cứu.
Hiện tại mỗi người từ bên trong đi ra, đều coi Khương Nặc như là cấp trên phái tới, sự hiểu lầm này ngược lại là có thể lợi dụng một chút.
TBC
Lý Mộng nói khoảng cách b.ắ.n s.ú.n.g trường có tác dụng là 300 mét, mà bây giờ cô cách viện nghiên cứu khoảng chừng 60 mét.
Theo lý thuyết là có thể bắn.
Lý Mộng đã dạy cô dùng s.ú.n.g này, tư thế và điểm mấu chốt cô đều ghi tạc trong đầu, nhưng lúc luyện tập tất cả chỉ b.ắ.n 50 phát vào bia tĩnh, trong lòng cũng không phải là rất có cơ sở.
Theo như Lưu Bình nói, Quang Tứ đều ở lầu ba, chỗ ngủ cũng ở tầng ba. Toà A tầng 3 xem ra có không ít cửa sổ, hơn nữa dáng vẻ đều như thế, nhìn không ra có gì khác biệt.
Cô nghĩ một chút, chọn cửa sổ lớn nhất trong số này.
Không phải nói Quang Tứ là vua một cõi sao? Theo như sách vở tẩm cung bình thường đều ở nơi sâu nhất, bên ngoài là một loạt người hầu quỳ, mới có mùi vị kia.
Cô nhắm mắt lại, để cho dòng suy nghĩ chạy một chút.
Tiếp theo cầm lấy s.ú.n.g tiến hành nhắm chuẩn, đồng thời điều chỉnh tư thế, bóp cò.
Tiếng s.ú.n.g rất lớn, lực phản chấn cũng mạnh, Khương Nặc cảm giác cánh tay của mình bị một luồng sức mạnh lớn đẩy một chút.
Cô lấy ống nhòm ra xem xét, b.ắ.n lệch rồi.
Súng trường với s.ú.n.g lục quả thực rất không giống nhau, hơn nữa khoảng cách này, đổi người đã thuần thục với s.ú.n.g cũng không nhất định có thể trúng.
Chỉ có thể lại b.ắ.n thêm lần nữa.
Khương Nặc lần nữa đặt tất cả lực chuyên chú vào hướng đã nhắm chuẩn, tập trung sức mạnh tinh thần, chờ đợi một khoảnh khắc có thể nổ s.ú.n.g hiệu nghiệm lóe lên.
Gần như quên đi thời gian đã trôi qua bao lâu.
Ngay cả hơi thở của Khương Nặc cũng trở nên cực nhẹ, trong mắt dần dần chỉ còn lại có mục tiêu, trong tai ngoại trừ tiếng mưa rơi, còn có thể nghe thấy gió thổi qua lá cây.
Cuối cùng, cô đã tìm được trong nháy mắt, lần nữa bóp cò súng.
Pằng——!
Viên đạn bay ra, xuyên qua cửa sổ, cửa kính nhất thời bị vỡ nát, viên đạn bay vào chỗ sâu nhất trong phòng.
. . .
Quang Tứ vốn dĩ đang ngủ trưa.
Trong phòng ngủ bày một loạt thảm mềm mại, ánh đèn nhu hòa, thêm chút âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi.
Mãi cho đến khi một tiếng s.ú.n.g vang lên khiến gã ta bừng tỉnh khỏi cơn ngủ mơ.
Quang Tứ quả thực giật nảy mình, nhanh chóng ngồi dậy, lôi kéo chiếc áo ngủ mỏng manh trên người gã ta, tiếp theo, đã nghe thấy một trận gõ cửa dồn dập.
“Anh Tứ! Anh Tứ!”
Gã ta lấy lại bình tĩnh: “Vào đi.”
Người đi tới tên gọi Chu Vĩ Quang, bình thường gọi là Chu Lục, răng vàng mắt nhỏ, thần thái bỉ ổi, nhưng vì trốn cớm mà từng theo gã ta vượt biên ra nước ngoài, chịu không ít khổ, coi như một người anh em mà Quang Tứ tín nhiệm nhất.
Chu Vĩ Quang vừa đi vào đã lo lắng nhìn Quang Tứ: “Anh Tứ, có tiếng súng, anh không sao chứ?”
“Tao không sao.” Quang Tứ đã trấn định lại: “Làm sao chỉ có mày, đám lão Ngũ đâu?”
“Vừa rồi Thiết Đầu tới thông báo, nói rằng không thấy người ở trạm canh gác ngoài, anh Ngũ đi theo cậu ta ra ngoài xem xét, đến bây giờ vẫn còn chưa trở về.” Chu Vĩ Quang có chút sợ hãi: “Anh Tứ, có phải là đặc công phái người tới hay không, chúng ta có khi nào đã bị bao vây hay không?”