Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:59:06
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt Lưu Bình vàng như đất, cơ thể co cụm lại: “Chắc chắn cô là quân nhân... Chuyện tôi làm cô đều biết, cô bắt tôi đi đi.”

Khương Nặc nhìn ra bên ngoài, bên cạnh cửa chính, hai người giữ cửa còn chưa phát hiện ra điều bất thường.

“Bọn họ có bao nhiêu người?”

Lưu Bình nói: “Cộng cả Quang Tứ thì có tổng cộng là 8 người, có 4 người đều là người luyện võ, còn lại bốn người cũng là nhân cao mã đại, lại... lại thêm tôi, đều là thủ hạ của Quang Tứ, mỗi ngày có thể ăn hai bữa cơm, lúc tâm trạng của gã ta tốt, còn có thể cùng được hưởng người phụ nữ của gã ta. Còn có 6 người, là người hầu của Quang Tứ, mỗi ngày có thể ăn một bữa cơm. Còn lại 15 người, tất cả đều là nô lệ của gã ta.”

Khương Nặc lại hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Còn có một người, cũng là ngoại lệ duy nhất, là một ông già.”

“Ông già?” Khương Nặc hỏi lại.

“Đúng, ông già này họ Trịnh, chúng tôi gọi ông ấy là ông Trịnh, ông ấy là quản lý kho của toà B, tôi ở viện nghiên cứu này làm việc ba năm, chỉ gặp ông ấy hai lần. Lúc đó ông ấy cũng không rút lui cùng mà chính là ở lại giữ toà B. Ông ấy đã khoá c.h.ế.t cửa nhà B rồi, Quang Tứ dùng rất nhiều cách cũng không đập được cái cửa kia ra.”

Khương Nặc nói: “Không đập được cửa thì có thể đập tường.”

“Đã thử hết rồi, Quang Tứ bảo nô lệ của gã ta mỗi ngày đều đến đập, đã đập hơn mười ngày, nhưng sau khi đập được bức tường ra thì phía sau lại là tấm thép. Quang Tứ cảm thấy không có khả năng tất cả tường đều được bọc thép như vậy, lại bảo người leo lên tầng 2 đập, nhưng ông già kia tử thủ ở bên trong, người leo lên tầng bị ngã c.h.ế.t hai người mới từ bỏ. Quang Tứ còn muốn phóng hoả, lại sợ đốt cả vật tư bên trong, nên cứ kéo dài tới hiện tại.”

Khương Nặc nghe vậy cười lạnh vài tiếng, những người này xông vào cửa cướp vật tư, tới tới lui lui cũng chỉ là ba rìu, không có chút mới mẻ nào.

“Trong tay Quang Tứ có s.ú.n.g không?”

“Không có.” Lưu Bình trả lời: “Nhưng bọn họ có dao, còn có roi da, tuýp sắt, côn điện.”

Khương Nặc nhìn anh ta, ánh mắt kia khiến trong lòng Lưu Bình trực tiếp lạnh run: “Anh dựa vào cái gì mà kết luận không có?”

“Bởi vì... Cách đây mấy ngày có người tới, nói là ghi tên người còn sống sót, kết quả đã để cho người đó nhìn thấy thi thể, Quang Tứ đã giữ người lại. Tôi nghe bọn họ thương lượng, người của chính phủ phái tới đã mất tung tích, sau đó chắc chắn sẽ còn có người tới, nếu như có quân nhân gì đó, bọn họ sẽ lừa người vào rồi giết, tốt nhất là có thể cướp được cây súng. Đợi có s.ú.n.g rồi, sẽ một mồi lửa đốt cháy toà B, mấy người bọn họ rời khỏi nơi này.” Lưu Bình nói một mạch: “Nghe giọng điệu của Quang Tứ, tôi cảm thấy hiện tại trong tay gã ta chắc chắn không có súng...”

Mặc dù Khương Nặc cũng không cho rằng đội ngũ nhỏ chưa đến mười người này có thể kiếm được súng, nhưng cô cũng không hoàn toàn tin tưởng Lưu Bình.

Cho nên cô sẽ hành động theo giả thiết bọn họ có súng.

“Hiện tại có mấy chỗ có trạm canh gác?” Khương Nặc lại hỏi.

“Ba chỗ. Một là tôi, một là hai người ở cửa, còn có một là ở cửa sổ tầng hai, có thể trực tiếp nhìn thấy phía dưới.”

“Anh miêu tả cụ thể hai toà AB của viện nghiên cứu cho tôi biết.”

Lưu Bình đã làm công việc này nhiều năm, vấn đề này nhắm mắt lại anh ta cũng có thể trả lời.

“Toà A có 5 tầng, tầng một là sảnh lớn, căn tin, nhà kho còn có siêu thị, tầng hai là phòng làm việc, sảnh hội đồng, tầng ba là khu nghỉ ngơi, có một phòng tập thể hình, kho tư liệu cũng ở tầng ba, tầng bốn năm đều là phòng thí nghiệm, Quang Tứ lười đến tầng bốn năm nên đều ở tầng ba. Nô lệ chỉ có thể ngủ ở tầng 1, không cho phép lên tầng hai.” Lưu Bình nói.

“Về phần toà B, chúng tôi không đi vào, không biết tình hình bên trong như thế nào, chỉ biết là nơi nghiên cứu hạng mục bảo mật, lúc rút lui những đồ vật mang đi cơ bản đều của toà B, toà B tổng cộng chỉ có 2 tầng, nối liền với toà A dựa vào một hành lang, cuối hành lang chính là cánh cửa làm thế nào cũng không đập ra được kia.”

Đến đây, những gì Khương Nặc muốn hỏi đại khái đều đã hiểu rồi.

Cô lấy ná cao su ra, b.ắ.n ra hai viên bi thép vào con đường chỗ chiếc dù che nắng.

Pặc pặc.

Dù che nắng chỉ là miễn cưỡng cắm ở khe hở giữa hai tảng đá, bị đánh liên tục, trực tiếp đổ xuống đất.

Ná cao su phát ra tiếng động rất nhỏ, sẽ không có ai chú ý, điều này khiến cho nó tiện lợi hơn so với s.ú.n.g lục trong một số trường hợp.

Người canh gác ở cửa lúc này cũng mới nhìn rõ, dưới cây dù căn bản không có ai.

Bọn họ đi tới, miệng mắng chửi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-116.html.]

“Mẹ kiếp, tên phế vật kia c.h.ế.t ở đâu rồi?”

“Tên chó c.h.ế.t này không có một chút tác dụng nào, lại còn bán đứng bạn bè, anh Tứ giữ anh ta lại làm gì? Đánh c.h.ế.t là được.”

Vừa mắng, bọn họ thuận theo dấu chân trên đường đi vào trong rừng cây.

Mà trong tay Khương Nặc đã nhắm ngay một viên bi 14.

Viu---

Bi sắt trực tiếp b.ắ.n vào mắt một người, trong nháy mắt tựa như xuyên thấu qua trong mắt, m.á.u tươi trực tiếp phun ra, người kia kêu thảm lên một tiếng rồi ngã xuống.

“Con mẹ nó, là phụ nữ!”

Một người khác phát hiện ra Khương Nặc, cầm dùi cui điện xông về phía cô.

Khương Nặc lui lại một bước, tay đổi thành kiếm, chờ anh ta đến gần người thì vung ra chém, đối phương quả thật có chút thân thủ, có thể miễn cưỡng tránh thoát, dùi cui điện trong tay mang theo tia lửa đ.â.m về phía người Khương Nặc.

Nhưng Khương Nặc phản ứng nhanh hơn anh ta.

Chém g.i.ế.c chân thực, thường thường trong nháy mắt sẽ kết thúc, ngươi tới ta đi đánh ba trăm hiệp chỉ là trong phim.

Khương Nặc xoay người một cái, kiếm trực tiếp m.ổ b.ụ.n.g đối phương.

Một kích c.h.é.m trúng chỗ hiểm.

Rất nhiều m.á.u hoà lẫn với nước mưa chảy trên mặt đất, cô g.i.ế.c hai người liên tiếp không nương tay chút nào, lúc này trong mắt Lưu Bình chỉ có tuyệt vọng.

Khương Nặc quay người lạnh lùng liếc nhìn Lưu Bình một chút, người này đã vô dụng, trực tiếp tiễn anh ta lên đường.

Liên tiếp ba người rời khỏi vị trí không thấy đâu, người trên lầu quả nhiên cũng ngồi không yên, dẫn theo người cùng xuống dưới xem xét.

Vì sao em bé hồ lô cứu ông thất bại?

Bởi vì bọn họ luôn luôn đến từng người một chứ không phải lên cùng một lúc.

Khương Nặc nhìn hai tráng hán cầm d.a.o và tuýp sắt chậm rãi đến gần, dây cung trong tay đã cắm mũi tên, kéo dây bắn.

Cứ như vậy kéo bọn họ ra, giải quyết hết 4 người, nhóm Quang Tứ đã mất đi bốn người có thể đánh, phía sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nghĩ tới đây, mũi tên trong tay cô đã nhắm chuẩn phần đầu mà b.ắ.n ra.

Đại chúng tương đối quen thuộc với người b.ắ.n cung, ví dụ như Hawkeye trong The Avengers, cũng dùng cung tên.

Cung tên có đặc điểm là nhẹ nhàng, lại dễ dùng.

Kéo cung không cần lực cánh tay, mà chính là lực của lưng, thể chất của Khương Nặc cường đại, kéo căng cung tên không hề cố sức chút nào, dây cũng có thể tuỳ ý kéo đến chóp mũi.

Tay cô rất vững, dưới khoảng cách gần như vậy, hầu như không cần đặc biệt nhắm chuẩn, mũi tên đã trực tiếp b.ắ.n xuyên vào đối phương.

Có hai người tới, người cao bị một mũi tên trúng bụng, hét to một tiếng rồi ngã xuống trên mặt đất.

TBC

Mà người nhỏ hơn bên cạnh kia, động tác khá linh hoạt, thấy tình thế không đúng, cầm một con d.a.o bấm vọt ra sau lưng Khương Nặc.

Quả nhiên có chút thân thủ.

Người b.ắ.n cung tối kỵ nhất là bị người khác tới gần người, chân người nhỏ kia hướng về phía cổ tay Khương Nặc đạp, muốn đạp rơi cây cung trong tay cô, Khương Nặc lui ra phía sau hai bước, tay trái cầm cung, tay phải lấy d.a.o găm ra đỡ.

Người nhỏ bé kia thế tấn công tàn nhẫn, d.a.o gập trong tay anh ta giống như một con rắn, mỗi một lần đều muốn đ.â.m thẳng vào chỗ hiểm.

Loading...