Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:58:58
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc không khỏi suy nghĩ, nếu năm đó thi tuyển sinh đại học mà có nước suối không gian thì cô có muốn đậu Thanh Hoa Bắc Đại cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Trong không gian nhiều dược phẩm như vậy, ngay cả tên thuốc cô cũng không biết, chờ sau khi xem tư liệu trồng trọt xong, có lẽ có thể xem thêm về phương diện y dược.

Đi tới tầng 35.

Mấy ngày nay, ngoài xử lý đống da lông đó thì Lý Mộng chỉ cắm đầu vào luyện tập xạ kích.

Da lông vẫn còn ngâm trong thùng, chỉ cần mỗi ngày đi lật ngược một lần là được, cho nên tất cả thời gian của cô ấy về cơ bản đều giành cho việc huấn luyện.

Thời gian dài đắm chìm trong chuyện này khiến cô ấy có thu hoạch rất lớn.

“Cảm giác trên tay coi như đã tìm về được một ít.”

Lý Mộng nói chuyện khá khiêm tốn, chuyện mười phần chỉ nói đến tám chín phần, nhưng vẻ mặt của cô ấy vẫn toát ra sự tự tin.

Khương Nặc tò mò nhìn cô ấy biểu diễn.

Đầu tiên là nhắm b.ắ.n tầm xa.

TBC

“Khẩu s.ú.n.g mà tôi đang cầm trong tay là s.ú.n.g trường đột kích, tầm b.ắ.n hiệu quả 300 mét, có nghĩa là chỉ cần ngắm đủ chuẩn, có thể b.ắ.n tới mục tiêu xa nhất là 300 mét. Và tất nhiên bình thường không thể b.ắ.n được xa như vậy.” Lý Mộng giới thiệu cho Khương Nặc: “Súng trường b.ắ.n xa nhất là s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, nhưng trong tay chúng ta không có loại đó, cũng không luyện được.”

“Vậy s.ú.n.g lục thì sao?”

“Tầm b.ắ.n hiệu quả của s.ú.n.g lục thường là 50 mét.” Lý Mộng nói: “Hiện tại tôi có thể b.ắ.n không quá 25 mét, nếu không tỷ lệ b.ắ.n trúng mục tiêu quá thấp, chỉ tổ lãng phí đạn.”

Bây giờ cô ấy chỉ có thể luyện tập trong nhà, khoảng cách dài nhất là từ phòng bếp xuyên qua phòng khách đến ban công, cô ấy để một chiếc cọc phơi quần áo ở ngoài ban công, bên trên treo một chiếc bia ngắm, miễn cưỡng đạt tới 25 mét.

Cũng may căn hộ này đủ lớn, mặt bằng cũng tương đối dài.

“Nếu mục tiêu cách quá xa thì không nên dùng s.ú.n.g lục, dù sao đạn của chúng ta cũng có hạn. Hiện tại tôi khá tự tin với khoảng cách 10 mét, tỷ lệ b.ắ.n trúng bia tĩnh trên 90%, tỷ lệ b.ắ.n trúng mục tiêu di động 70%.”

Lý Mộng cho Khương Nặc xem bia di động của cô ấy.

Vì điều kiện có hạn nên cô ấy dùng dây thun xuyên qua bia nhựa, trước khi b.ắ.n thì kéo dây thun, bia ngắm sẽ lắc lư qua lại, cộng thêm mưa to xối xả, hồng tâm càng lay động không có quy luật.

Cô ấy muốn không ngừng tăng tỷ lệ chính xác của mình lên.

Nhưng luyện như vậy thì đạn cao su b.ắ.n ra ngoài không thể thu hồi, cho nên thời điểm cô ấy ở trong nhà luyện b.ắ.n cự li 10 mét sẽ nhiều hơn.

Thỉnh thoảng cảm thấy trạng thái tốt mới ra bên ngoài luyện bắn.

Khương Nặc thử b.ắ.n hai phát, dưới tình huống không sử dụng tinh thần lực thì động tác khá chật vật.

Nhưng trút hết tinh thần lực vào thì có thể hai phát trúng hai.

Lý Mộng không ngừng sửa chữa tư thế cầm s.ú.n.g của cô, nói cho cô biết một ít thủ thuật.

Khương Nặc thấy thần thái tự tin của cô ấy, trạng thái toàn thân cũng rất tốt thì biết là cô ấy đã luyện tập rất chăm chỉ.

“Dù tập luyện b.ắ.n s.ú.n.g hay rèn luyện thể chất đều phải chú ý đừng để bản thân quá sức.” Khương Nặc nhắc nhở: “Đặc biệt là rèn luyện thể chất, phải tiến hành theo từng bước một.”

“Ừ.” Lý Mộng gật đầu: “Tôi biết.”

Hai người đi tới bên cạnh sô pha nghỉ ngơi, Khương Nặc đặt năm trái cà chua lên bàn trà.

“Đây là cà chua mẹ tôi trồng, nhìn không đẹp lắm, cô ăn thử xem.”

Lý Mộng rất vui vẻ: “Cảm ơn, thật ra tôi cũng trồng cà chua.” Cô ấy chỉ vào mấy chậu hoa không hề có sức sống trên ban công: “Nhưng trồng không sống, không biết có phải là hạt giống của tôi không được bảo quản tốt, hay là không có ánh nắng mặt trời... Dì có thể trồng ra trái đã rất lợi hại rồi.”

Khương Nặc gật đầu, không nói quá nhiều về đề tài này.

Cà chua là dùng nước suối không gian để tưới, cách ngày chín còn hơn nửa tháng nữa, cô hái trước mấy quả nên mới vừa xanh vừa chua vừa cứng, dinh dưỡng cũng không đầy đủ.

Nhưng nói thế nào thì cũng là vitamin tự nhiên, trong trái cây còn có một chút linh khí, có lợi cho cơ thể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-112.html.]

Lý Mộng đi lấy thư Ngô Đại Hà viết.

“Hôm qua anh ta mới đưa tới, tôi đưa rau dại cho anh ta làm thù lao.” Lý Mộng nói.

Ngô Đại Hà đã cải tạo chiếc xe đạp thể thao phát điện, hao tổn nhỏ hơn trước, giờ đây việc chiếu sáng và uống nước của Lý Mộng đều thuận tiện hơn rất nhiều, còn có thể thỉnh thoảng sử dụng bếp điện từ để nấu cơm.

Hai người nói chuyện phiếm mấy câu.

So với Lý Mộng thì Khương Nặc càng không giỏi nói chuyện, cô ở tận thế quá lâu, ngoài việc có thể tìm lại bầu không khí trước kia với mẹ thì rất khó để cô có thể hoàn toàn cởi bỏ phòng bị với những người khác.

Cũng may Lý Mộng có gì nói đó, thoạt nhìn rất vui vẻ.

“Đợi da lông xử lý xong, tôi muốn làm ba cái chăn lông, tôi, cô và dì mỗi người một cái, đắp lên hẳn là rất ấm áp, số còn lại thì cứ để đó.” Lý Mộng nói: “Cô thích màu xanh không? Tôi nhớ lúc trước xem video, có người mài lá trà thành phấn, làm thành màu nhuộm cho vải dệt, thảm lông lớn màu xanh nhạt hẳn là không tệ nhỉ.”

“Được.” Khương Nặc gật đầu, cô không có đòi hỏi về màu sắc, dùng tốt là được.

...

Khương Nặc mang theo tin tức của Ngô Đại Hà trở lại tầng 36.

Đầu tiên là đọc hết ba trang giấy.

Ngô Đại Hà vẫn viết rất tỉ mỉ, viết hết tất cả những tin tức mà anh ta biết được về tòa nhà này.

Anh ta có kỹ năng tốt, lại biết làm việc, Vương Cường cần dùng đến anh ta nên đối xử với anh ta khá tốt, rất nhiều tin tức đều nghe được từ chỗ Vương Cường.

Đầu tiên, ít nhất một nửa số người trong tòa nhà này đã chết.

Cơn mưa xối xả lần này dường như đã đánh nát hy vọng của tất cả mọi người, một số người mất đi ý chí cầu sinh, không ra ngoài nhận lương thực nữa mà yên lặng c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn ở trong nhà.

Tất nhiên là Vương Cường rất vui, mỗi khi có người c.h.ế.t đi có nghĩa là vật tư phải chia ra ngoài sẽ ít lại.

Người có thể sống tốt đến hiện tại phần lớn đều là những gia đình trong nhà có thanh niên trai tráng, có chút sức chiến đấu, có thể đi theo Vương Cường ra ngoài tìm kiếm vật tư.

Ngô Đại Hà được coi là một ngoại lệ.

Không có cách nào, đây chính là quy tắc sinh tồn ở tận thế.

Hơn nữa Vương Cường là một người lạc quan, anh ta cảm thấy mưa chắc chắn sẽ có lúc nhỏ, giống như lần trước, bọn họ còn có thể ra ngoài tìm đồ, tìm không được thì cướp, dù sao cũng sẽ có thu hoạch.

Vết thương trên người còn chưa hoàn toàn lành hẳn nhưng anh ta đã lên kế hoạch cho chuyến đi tiếp theo.

Khương Nặc tin rằng những người như anh ta có thể sống thêm vài năm ở tận thế.

Trong những tin tức vụn vặt này chỉ có một tin tức có thể xem là quan trọng: Bên ngoài đã có động tĩnh.

Hôm qua có người bất chấp mưa lớn đi thuyền đến tiểu khu để ghi lại danh sách những người may mắn còn sống sót.

Nghe nói là muốn phát lương thực.

Ngô Đại Hà viết đến đây thì rất kích động, mỗi chữ đều đặc biệt dùng sức, lực tay gần như xuyên thủng trang giấy, trên giấy còn có chút nước mắt mơ hồ không rõ, người này cũng là một người rất cảm tính.

Anh ta cảm thấy chính phủ vẫn chưa từ bỏ.

Quốc gia vẫn đang kiên trì, bọn họ có thể kiên trì theo. Anh ta cảm thấy bóng tối chưa hoàn toàn che khuất ánh sáng.

Đúng vậy, chờ sau khi thời kỳ động đất trôi qua, phía chính phủ bắt đầu thành lập căn cứ, đây là nơi sinh tồn tốt nhất của người bình thường, cũng là chút hy vọng duy nhất để xây dựng lại thế giới.

Tất nhiên Khương Nặc bây giờ đã có suy nghĩ của riêng mình.

Trước khi không gian không ngừng thăng cấp, cô cũng muốn tìm một căn cứ cỡ lớn để ẩn thân, nếu không rất khó tránh thoát các loại sinh vật biến dị mạnh đến biến thái tập kích theo đàn.

Nhưng hiện tại hình như còn có khả năng khác.

Đến lúc đó cô sẽ để cho Lý Mộng tự mình lựa chọn.

Loading...