Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 110
Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:58:54
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Là Lý Mộng tìm cô.
Lý Mộng có việc mới liên hệ, Khương Nặc lập tức không do dự, xỏ giày đi xuống tầng 35.
“Khương Nặc, cô có biết xử lý những thứ da lông này như thế nào không?” Lý Mộng hỏi: “Ngâm lâu như vậy, tôi sợ ngâm hỏng rồi.”
Da lông vẫn còn ngâm trong thùng, Khương Nặc suýt nữa thì quên mất nó.
Nhưng trước khi ra ngoài, cô đã tra trong kho tư liệu nên xử lý da dê như thế nào.
Chỉ giới hạn ở việc đàm binh trên giấy, trình tự cũng chỉ có mấy bước như vậy:
Đầu tiên ngâm da dê hai ba ngày.
Sau đó trải rộng ra, cạo bỏ thịt và mỡ dê còn sót lại.
Lại thêm muối, phèn chua, bột mì vào nước, ngâm thêm mười ngày, mỗi ngày phải đổi một lần nước.
Tiếp theo là rửa sạch rồi hong khô.
Sau khi hong khô thì pha nước với muối ăn và xà phòng, xịt lên trên da lông để nó ẩm lại, sau đó ép phẳng ra.
Cuối cùng lại hong khô lần nữa, chải lông, dùng đao cạo tấm da đến lỏng ra, là có thể lấy ra làm quần áo.
Da lông chính tông là một thể.
Lý Mộng nghe nửa ngày, hỏi: “Phèn chua là gì? Tôi chỉ từng thấy trong truyền thuyết Chân Mật lấy m.á.u nghiệm thân, còn tưởng là bịa ra chứ.”
“Lấy m.á.u nghiệm thân có thể là biên soạn, dù sao cũng không khoa học...” Trong lòng Khương Nặc cũng không nắm chắc: “Nhưng tác dụng của phèn chua thì rất nhiều, hình như tôi vẫn còn một chút, thật ra thứ này cũng có thể dùng lên men để thay thế.”
“Tôi cũng có bột lên men.” Lý Mộng nói: “Cần nhiều không?”
Nhiều da lông như vậy, khẳng định số lượng không nhỏ, Khương Nặc nhớ bản thân thu được rất nhiều phèn chua, bột kiềm, những thứ linh ta linh tinh này đều đựng trong bao tải lớn. Khương Nặc không để Lý Mộng phải lãng phí bột lên men, cô đi lấy cho cô ấy một chút.
“Được, những thứ này giao cho tôi xử lý đi, dù sao bây giờ mưa cũng lớn rồi, chúng ta không ra ngoài được.” Lý Mộng viết lại quá trình Khương Nặc nói, tràn đầy tự tin nói: “Cô cứ chờ nghiệm thu đi.”
...
Mấy ngày kế tiếp, Khương Nặc vừa ăn món ngon mẹ nấu vừa sửa sang lại không gian.
Đầu tiên là mở rộng khu thực phẩm chín.
Khu thực phẩm chín được tạo thành từ những kệ hàng mà cô đã mua lúc đầu, lúc ấy cô còn chưa đủ to gan, kệ hàng đều không cao.
Nhưng từ khi chất đống container lên đến 100 mét, cô không sợ độ cao nữa, kệ hàng của khu thực phẩm chín cũng được xếp chồng lên, cuối cùng đều chất cao hơn 40 mét.
Độ cao xấp xỉ 15 tầng lầu.
Hai tầng một mét, một nhóm có 80 tầng, mỗi tầng có thể để hơn 400 hộp cơm.
Những kệ hàng nhựa mua được lúc trước đã lắp ráp xong, tổng cộng có 4 nhóm.
Hiện tại tất cả đồ ăn chín và cơm đều được đặt ở bên trên; 18.600 phần đồ ăn chín; 3.000 phần tôm hùm đất; 39.600 phần món ăn gia đình; 1.000 phần cơm văn phòng do mẹ làm; 4.800 phần cơm gạo trắng; còn có 120.000 bánh bao, màn thầu với xíu mại... Những thứ này cơ bản đều chưa từng ăn, hiện tại đã xếp đầy 2 nhóm giá hàng, còn thừa 2 nhóm có thể từ từ chất vào.
Từ xa nhìn lại, những hộp cơm tràn đầy kia thật sự quá ngầu.
Cảm giác nửa đời sau của cả nhà đều không cần lo ăn đặc biệt chân thật.
Khương Nặc còn phân loại theo nhóm: món chính, món thịt, thức ăn chay, thịt chín, đồ ăn khuya. Như vậy thì càng dễ tìm.
Còn có một số thịt bò cao cấp và hải sản thu được từ nhà hàng tiệc đứng được đặt riêng trong phòng nhỏ, thỉnh thoảng đổi khẩu vị thì ăn một chút.
Quá nhiều thứ, sắp xếp xong đống này cũng chỉ là một góc của tòa núi băng.
Tiếp theo là khu vực ngũ cốc và dầu.
Gạo, bột mì, dầu, thực phẩm khô, đậu, rượu trắng, rau củ... tích trữ một đống lớn.
Khương Nặc xếp chồng toàn bộ những khay hàng cướp được ở bên ngoài lên nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-110.html.]
Đều là hàng hóa thu được từ khắp nơi, kiểu dáng lớn nhỏ đều không giống nhau, xếp lên trông không quá chỉnh tề, đối với người bị ám ảnh cưỡng chế mà nói thì có chút khó chịu.
Khương Nặc chỉ có thể cố gắng phân loại chỉnh tề một chút.
Dọn dẹp trong không gian khiến Khương Nặc cảm thấy thoải mái hơn một chút, không cần cân nhắc sức chịu đựng của giá hàng, cô có thể tận lực chất đầy giá hàng, tiết kiệm ra rất nhiều vị trí.
200.000 quả trứng gà, trước mắt mới ăn được mấy chục quả. Trứng gà đều đựng trong các thùng giấy, không cần kệ hàng cũng có thể xếp chồng chỉnh tề.
Vì tiết kiệm tiền, lúc đó chọn hộp đựng trứng rẻ nhất, một hộp là 200 cái, tổng cộng 1.000 hộp, trực tiếp xếp chồng lên nhau cao đến 200 mét, Khương Nặc chia làm hai hàng thì rất vừa vặn.
Từ xa nhìn lại, trên kệ đầy ắp đồ vật, phân loại rõ ràng lại chất đống ngăn nắp, nhìn thế nào cũng rất thoải mái.
Khu ngũ cốc và dầu nằm sát khu thực phẩm chín, độ cao không đều là 80- 100 mét, cách xa khu vực container.
Còn một nơi nữa là khu thịt.
Trâu, dê, heo, gà, vịt, cá... Những thứ này đã được người g.i.ế.c mổ phân chia rõ ràng.
Đống này vô cùng chiếm diện tích, chiếm cả một mảng lớn.
Khương Nặc suy nghĩ một chút, nhìn về phía container đông lạnh.
19 chiếc container đựng đồ ướp lạnh này đều có máy tự làm lạnh, có 3 chiếc đựng dược phẩm, 12 chiếc đựng các loại sườn dê và thịt bò cao cấp, 4 chiếc còn lại đều là hải sản.
Máy làm lạnh không có tác dụng trong không gian, nhưng container đông lạnh này mạnh hơn tủ lạnh nhiều, có lẽ tương lai sẽ có tác dụng. Cô quyết định chuyển chúng tới bên cạnh khu ngũ cốc và dầu, xem như là một cái thùng đông lạnh lớn.
Theo lý thuyết, mỗi container đều có thể chứa ít nhất 25 tấn thịt trở lên, bởi vì thịt là hàng hóa nặng, không chiếm không gian.
Nhưng trên thực tế cũng không chứa được nhiều như vậy, lúc mã hóa đã chừa lại rất nhiều không gian, bên trong đã có sẵn kệ hàng.
Khương Nặc sẽ không động đến dược phẩm, bởi vì trên thùng đựng dược phẩm có dán danh sách chi tiết, bên trong cũng có nhãn ghi chú, tùy tiện động vào có thể sẽ làm tất cả loạn hết cả lên, hiện tại cô cũng không có hiểu biết về dược phẩm, không đụng vào là tốt nhất.
Cô còn mua một lô thuốc thường ngày hay sử dụng, cộng thêm một lô thuốc theo toa lấy từ trong tay Tưởng Chí Xuyên, tất cả đều được đặt chung trong một container rỗng kèm theo danh sách.
Cộng thêm 2 container rỗng đặt các thiết bị chữa bệnh.
Đây là một khu dược phẩm chữa bệnh đơn giản.
Ngoài 3 container dược phẩm ra, còn lại 16 container khác đều bị cô dời hết đồ vật bên trong ra ngoài.
Lúc chỉnh lý đồ vật chính là như vậy, càng chỉnh càng loạn, càng sắp xếp đồ vật càng nhiều, nhưng khi dọn dẹp xong liền cảm thấy thoải mái.
Đầu tiên là mang tất cả kệ hàng để sang một bên dự bị.
Sau đó phân loại theo thứ tự rồi bỏ thịt vào.
Thịt của 400 con lợn vừa vặn nhét đầy một container.
Chỉ là hơi chật một chút, nếu muốn chia theo bộ phận để tìm, ví dụ như chỉ cần xương sườn hoặc là chân sau thì việc tìm kiếm khá rắc rối, nhưng mà bây giờ hết thảy lấy thu nạp làm chủ, chỉ có thể tận lực tránh loại tình huống này.
Cầm được cái gì thì sắp xếp cái đó, thành thật mà nói, những miếng thịt này được cắt thành từng khối và xếp chồng lên nhau, cô vốn cũng không phân biệt được cái nào là thịt xương sườn, cái nào là thịt chân sau.
TBC
Sau đó là thịt bò.
Lúc trước vì tiết kiệm tiền, 50 con bò chỉ cần thịt thôi. Tuy cô rất thích ăn sách bò, nhưng cũng cân nhắc đến việc tự mình xử lý quá phiền phức, chủ yếu vẫn là vì tiết kiệm tiền, những thứ như nội tạng, da, đầu bò,... đều không lấy.
Tổng kết tầm khoảng là 15 tấn thịt, đặt trong một container còn trống rất nhiều không gian.
Tiếp theo là thịt dê.
Dê ở thị trấn nhỏ gần biên giới khá rẻ, cho nên lúc ấy cô trữ 600 con dê núi và cả nội tạng dê.
Lúc thu hàng, cô nhìn một đống thịt lớn như vậy và còn tự hỏi liệu đời này bản thân có thể ăn hết hay không, nhưng lần này một hơi xử lý 55 con dê, cô lại cảm thấy như vậy cũng tốt.
Tổng cộng 18 tấn thịt dê, cùng 10 bao nội tạng dê chưa chế biến, cộng thêm 1.000 con cá, vừa vặn nhét đầy một container.
Phía trên dán nhãn hiệu: Dê/ cá.
Ừm, thoải mái.
Đã sắp xếp xong bốn container.