Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 109
Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:57:52
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe đến đây, Ngô Đại Hà mới nhìn về phía chiếc xe đạp thể thao phát điện nằm trong góc phòng khách.
Thật ra anh ta đã chú ý tới nó kể từ khi mới đến đây, song không tiện quan sát quá lâu, bây giờ chủ nhà đã chủ động nhắc đến nó, cuối cùng cũng có thể nghiên cứu một chút.
“Thật ra tôi cũng từng nghĩ tới việc dùng xe đạp phát điện, nhưng công suất quá nhỏ và quá tốn sức, xe đạp thể thao thì lại khác, nhưng mà thứ này... Tôi cảm thấy có thể cải tiến một chút, làm cho nó chi tiết hơn, có thể chuẩn bị thêm một bình điện nữa, trữ càng nhiều điện càng tốt, lỡ hỏng mất thì cũng có cái để thay.”
Trong nhà Ngô Đại Hà có mấy bình điện tốt, anh ta có thể lấy ra một cái, Khương Nặc cũng không lấy không của anh ta mà dùng gạo trao đổi.
Sau khi Ngô Đại Hà đi, đến lượt Khương Nặc và Lý Mộng.
Lý Mộng cầm 180 cân thịt hun khói, 110 cân thịt dê khô, 60 cân nội tạng dê, 20 cân huyết dê.
Còn lại đều thuộc về Khương Nặc.
Rau dại quá nhiều, Lý Mộng căn bản ăn không hết, thứ này mà dùng túi chân không bảo quản thì lại lãng phí, bèn chia cho Khương Nặc một nửa.
Coi như là cô bảo quản giúp Lý Mộng, sau này tìm cơ hội trả lại.
Sau đó là 80 viên than tổ ong, bây giờ Khương Nặc lại chia 40 viên, cũng không biết nên nói gì mới tốt.
...
Về đến nhà, sau khi đẩy cửa ra, đầu tiên là A Muội kêu ngao ngao chạy tới.
Một tên to xác đ.â.m sầm vào n.g.ự.c Khương Nặc.
Nếu không phải Khương Nặc bây giờ rất khỏe mạnh thì một cú va chạm này cũng đủ tiễn cô đi rồi.
“Mày cho rằng mình rất nhỏ nhắn sao?” Khương Nặc chọc đầu nó: “Có phải không ý thức được mình lớn bao nhiêu hay không?”
“Gâu gâu ~ “
A Muội chỉ nhìn cô với ánh mắt sáng suốt, đồng thời cọ đầu mấy cái.
Khương Nặc đành phải xoa cái đầu chó dường như lại to thêm một vòng của nó, vừa đi vào nhà tìm Vu Nhược Hoa.
Khương Nặc không có ở nhà, đồ ăn nấu xong không thể thu vào không gian nên hai ngày nay Vu Nhược Hoa ở nhà làm lạp xưởng.
Vị Quảng Châu, vị Tứ Xuyên mỗi loại hơn 300 cân, đều phơi khô trong phòng khách, bởi vì lạp xưởng sẽ nhỏ mỡ nên trên sàn nhà phủ kín thùng giấy, Khương Nặc vừa vào cửa liền bị chấn động trước cảnh tượng này.
Những thùng giấy này đều là cô thuận tay lấy ra trong lúc sắp xếp lại đồ đạc trong không gian, thùng giấy còn nguyên vẹn đều giữ lại và đặt trong một khu vực riêng bên trong không gian, những thùng bị ẩm hoặc bị rách nghiêm trọng thì ném hết ra ngoài.
“Về rồi à?” Vu Nhược Hoa ra khỏi phòng bếp, tay còn chưa rửa.
Khương Nặc nhìn vào trong bếp, bên trong vẫn còn rất nhiều thịt ướp sẵn.
Trước khi đi mẹ có hỏi cô dụng cụ nhồi xúc xích, cô tìm trong đống hàng bán sỉ kia cho bà ấy, vốn cho rằng bà ấy chỉ làm một chút để g.i.ế.c thời gian thôi, ai biết bà ấy lại làm nhiều như vậy.
Khương Nặc cũng hiểu được mỗi lần cô ra ngoài, vì không để bản thân suy nghĩ lung tung nên mẹ cô lao đầu vào nấu nướng, từ số lượng món ăn có thể thấy được mức độ lo âu của bà ấy, lần này xem ra bà ấy thật sự rất lo lắng.
“Mẹ nhanh đến kiểm tra xem con gái của mẹ có thiếu miếng thịt nào không?” Khương Nặc mỉm cười đi tới.
Vu Nhược Hoa liếc cô một cái: “Không sao là tốt rồi, lần này con đi lâu quá, A Muội lo lắng đến mức ngủ cũng không ngon, một ngày chỉ ngủ 20 tiếng.”
Khương Nặc:...
Trong lúc nói chuyện, A Muội đã ngậm bát của mình chạy tới đặt ở trước mặt, hai chân chập lại, lè lưỡi ra chờ được cho ăn.
“Gâu gâu ~ “
Nhìn bản mặt đó của nó hình như còn có chút dương dương đắc ý nữa.
Khương Nặc không hiểu nó đang đắc ý cái gì, cũng từ bỏ lý giải mạch não của Husky, cho nó uống chút nước suối không gian.
A Muội uống nước xong thì nhắm mắt lại ngủ ngay tại chỗ, ngay cả vị trí cũng không thèm xê dịch một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-109.html.]
Khương Nặc lắc đầu, lấy một miếng thịt dê khô ra đút cho mẹ mình.
“Ăn ngon không mẹ?”
“Không tệ.” Vu Nhược Hoa lại ăn một miếng: “Chỉ làm một vị này thôi sao? Thật ra ngũ hương này, ớt cay này, thì là này, có thể làm ra rất nhiều hương vị, mấy đứa vẫn không được, lần sau hãy dẫn mẹ theo.”
“Chủ yếu là không có thời gian từ từ làm, mọi người đều muốn về sớm một chút.” Khương Nặc nói: “Đợi thời kỳ động đất qua đi, chúng ta vẫn phải tìm một nơi yên tĩnh mới được.”
Hai mẹ con cởi trói cho hai con dê còn sống rồi đưa bọn chúng lên sân thượng.
TBC
Dê đói bụng đã lâu, lại bị trói lại giày vò một phen, hiện tại mệt mỏi ủ rũ, Vu Nhược Hoa cho chúng ăn cỏ, Khương Nặc lấy một ít tôn màu từ trong không gia ra làm một cái chuồng dê đơn giản, sau đó nhốt chúng vào.
Lần này ra ngoài nhìn Ngô Đại Hà dùng tôn màu làm lò nướng rất tiện lợi, trong không gian của cô có rất nhiều vật liệu xây dựng lúc trước thu được từ các nhà xưởng mà đến cô cũng không gọi được tên, sau này phải lấy tư liệu ra học mới được.
Khương Nặc hài lòng nhìn chuồng dê nhỏ màu sắc rực rỡ của mình, Vu Nhược Hoa đứng bên cạnh chuồng vịt bỗng vui mừng reo lên: “Tiểu Nặc, có trứng vịt rồi!”
Đây là một tin tức tốt.
Khương Nặc nhìn sang và thấy Vu Nhược Hoa cầm trong tay một quả trứng vịt màu xanh nhạt, nhịn không được mím môi mỉm cười: “Tốt quá.”
Vịt biết đẻ trứng, dê biết đẻ con.
Ai nói không có tương lai chứ?
Đêm nay, mọi người không hẹn mà cùng nấu canh thịt dê thập cẩm.
Vu Nhược Hoa cũng được dịp thi triển tài năng.
“Không tệ, nội tạng dê này được rửa rất sạch sẽ.” Bà ấy khen một câu.
“Tại vội vàng quay về nữa đấy mẹ, chứ nếu không thì từ từ rửa một ngày nói không chừng còn có thể lấy thêm được 20 cân nội tạng dê, xử lý nội tạng dê tốn thời gian quá.” Khương Nặc nói.
Những nội tạng này đã được luộc qua mấy lần, cũng chín bảy tám phần rồi, chỉ cần chế biến lại lần thứ hai.
Một nồi nước lớn, để gừng lát, hoa tiêu, lại thêm cả tảng nội tạng dê vào, nước sôi ba phút sau vớt ra, cắt thành khối nhỏ.
Sau đó cho dầu vào trong nồi, dùng gừng xào ra mùi thơm, lại cho nội tạng dê vào xào cho khô nước, sau đó lại đổ nước vào rồi đun với lửa lớn, mở nắp nấu 15 phút, mùi thịt dê sẽ nhanh chóng tản ra, đợi đủ rồi đậy nắp nồi lại, tiếp tục nấu 30 phút, cho đến thịt mềm nhão, nước canh hiện ra màu trắng sữa là được.
Cho vào một ít hạt tiêu và muối, sau đó múc ra bát rồi cho vào một chút rau thơm, vị tinh.
“Nhớ kỹ, nấu canh thịt dê thập cẩm phải xào trước, xào mới thơm, canh mới có thể nấu thành màu trắng sữa này.” Vu Nhược Hoa vừa làm vừa dạy.
Khương Nặc ngửi quả thật rất thơm.
Hiện tại tuy thời tiết không lạnh lắm, nhưng độ ẩm cực kỳ cao, uống một bát canh dê nóng hổi đậm vị như thể này, thân thể cũng có thể ấm áp lên.
Vu Nhược Hoa dùng canh dê nấu mì, lại dùng hành và ớt xào huyết dê, hai mẹ con thỏa mãn ăn cơm chiều.
Khương Nặc cơm nước xong mới thoải mái tắm rửa một cái.
Nước nóng làm cho tất cả mỏi mệt đều trôi đi, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi nằm vật xuống giường.
Muốn hỏi Khương Nặc nơi thoải mái nhất trên thế giới là chỗ nào, cô nhất định sẽ nói là giường của mình.
Trước kia, có thể nằm ở trên giường uống trà sữa chơi điện thoại một ngày thì cô chắc chắn không muốn đi đâu cả.
Sau khi chui vào chăn, Khương Nặc lấy một cốc trà sữa từ trong không gian.
Thật ra nếu nói ngon thì đúng là không ngon bằng nước suối không gian, nước suối không gian không chỉ mát mẻ mà còn ngọt lành, uống xong thân thể còn thấy thoải mái.
Nhưng cảm giác thỏa mãn tâm lý do đồ uống nhiệt lượng cao đường cao mang lại cũng không thể thay thế. Có đôi khi cũng không phải là rất muốn uống cà phê hay trà sữa, chỉ là sau khi uống xong tâm tình sẽ trở nên vui vẻ.
Sau khi uống xong một cốc trà sữa, lại ăn một túi nhỏ đồ ăn vặt, Khương Nặc chuẩn bị tiến vào không gian.
Thời kỳ mưa to tiếp theo, cô không đi đâu cả, quyết định sắp xếp lại đống vật tư rối loạn này, có thể sắp xếp bao nhiêu thì sắp xếp bấy nhiêu, nếu không mỗi lần tiến vào không gian đều cảm thấy chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của mình sắp tái phát đến nơi.
Đang muốn đi vào làm lớn một phen thì chiếc chuông bên cửa sổ bỗng vang lên.