Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 108
Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:57:50
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một lát sau, Khương Nặc nhắc nhở Ngô Đại Giang nói: “Anh nên tách đường đi với chúng tôi rồi.”
Lúc này Ngô Đại Giang mới hồi phục lại tinh thần, ý thức được cách nhà không còn xa.
Đi ra ngoài ba ngày hai đêm không gặp con gái, không biết rốt cuộc nó thế nào, một mình ở tầng 35 có sợ hay không.
Nghĩ đến con gái, Ngô Đại Giang có hơi buồn bã, 9 tuổi, rõ ràng là nên đến trường học tập, trải qua tuổi thơ dưới ánh mắt trời, nhưng bây giờ, ngay cả sống sót cũng gian nan như thế.
Nhưng ý trời đã định, có thể làm gì được chứ?
Sau khi buồn bã, đáy lòng anh ta lại cảm thấy có một luồng sức mạnh, cho dù nước lũ có lớn thế nào, thế giới có đen tối, vẫn luôn có con gái sống nương tựa với anh ta.
Vừa nghĩ vậy, anh ta vội vàng cởi dây, mang theo đồ lên thuyền nhỏ của chính mình.
...
Tàu xung kích đi nhanh, rất nhanh mấy người Khương Nặc đã quay lại tiểu khu.
Vừa tới dưới lầu, có người từ ngoài cửa sổ nhìn sang, nhìn thấy là mấy người Khương Nặc, lại lập tức kéo màn cửa lên.
Cho dù Khương Nặc tìm được vật tư gì, cũng không hề liên quan đến bọn họ, mọi người đã sớm chấp nhận sự thực này.
Có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng, tiếc mệnh mà thôi.
Nhìn nhiều có thể bị giết, đừng nhìn nữa.
Khương Nặc xả hơi của tàu xung kích ra xếp gọn lại, buộc chồng lên trên xe đẩy, Lý Mộng dẫn đầu lên tầng.
Lần này Khương Nặc cũng không có cách nào lười biếng nữa, vật sống không thể bỏ vào không gian, dê rừng cũng có hơn 100 cân, dùng vải che lên dắt lên tầng.
Cái xe đẩy này của Lý Mộng thực sự quá bền, kéo nhiều đồ như vậy, đến bây giờ cũng chưa bị hỏng.
Nhiều đồ như vậy, hai người chậm rãi lên lầu, khó khăn lắm mới lên tới đỉnh.
Cũng may có suối nước trong không gian, khôi phục thể lực nhanh, Khương Nặc lại gánh phần lớn trọng lượng đi ở phía trước.
Lý Mộng ở phía sau thu xe đẩy, kéo tàu xung kích.
Khương Nặc mở cửa hành lang ra trước.
Cô đặt toàn bộ những thứ mà đáng lẽ trước đó cô đã mang về trước ở giữa hành lang.
Lúc này mới mở cánh cửa khoá trái ở tầng 35.
Trước hành lang có hai cánh cửa, nơi này rộng như vậy, lúc này đã chồng chất rất nhiều thứ.
Cửa nhà khoá trái, trước khi đi Khương Nặc còn dán một tấm giấy nhỏ lên khoá.
Nếu Ngô Tiểu Giang có cạy khoá ra, nhất định sẽ làm rơi tờ giấy này.
Cũng may con bé không làm gì.
Con bé cứ ngoan ngoãn đợi ở tầng 35, không thấy Khương Nặc về, nên vẫn cứ trốn ở đây.
“Cha!”
Nghe thấy tiếng mở cửa, Ngô Tiểu Giang ra đón, không nhìn thấy cha, con bé dường như có hơi lo lắng, lại không nói gì, chỉ dùng một đôi mắt đen nhánh yên lặng nhìn Khương Nặc.
“Cha cháu không sao.” Khương Nặc nói.
Ngô Tiểu Giang nhẹ gật đầu, nhìn một đống đồ lớn bên ngoài cửa, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở một bên.
Lúc này Lý Mộng mới thu dọn xong xe đẩy, khoá lại cửa ở giữa hành lang.
Sau đó, cô ấy chậm rãi chuyển đồ ở hành lang vào trong nhà.
...
Ngô Đại Giang hơn nửa tiếng sau mới đến tiểu khu, nhưng bởi vì đồ của anh ta ít, nên về nhà rất nhanh.
Thuyền nhỏ hiện tại của anh ta là đồ dùng chung của toà nhà, để ở tầng 5 có người trông giữ, cũng không cần chuyển về.
“Ngô Đại Giang, một mình anh ra ngoài tìm đồ hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-108.html.]
Mới vừa đi tới cửa nhà, đã có mấy người chặn anh ta lại, đều là chủ lực bình thường đi theo Vương Cường ra ngoài tìm vật tư, được tính là có chút khí lực trong toà nhà này.
“Tìm được đồ ăn không?”
“Cho tôi xem một chút, tìm được thứ gì tốt?”
Ngô Đại Giang không muốn cho bọn họ nhìn, nhưng không có cách nào cả, túi của anh ta trực tiếp bị cướp lấy gỡ ra, mà chính anh ta, cũng bị người khác ngăn ở góc tường không thể động đậy.
Mọi người mở túi ra, lật tới lật lui, tất cả đều là một đống sắt thép lớn vô dụng, không khỏi cảm thấy xúi quẩy.
“Đi ra ngoài một chuyến làm sao lại nhặt toàn sắt vụn vậy.”
Lật hết cả túi, xác định một chút hữu dụng cũng không có, sắc mặt mấy người cũng ôn hòa hơn không ít: “Ai, đừng nói anh ta nữa, người ta nhặt những linh kiện hỏng này có thể làm được thuyền, cũng có cống hiến với toà nhà.”
Vỗ vỗ bả vai, mọi người lại là hàng xóm tốt.
Ngô Đại Giang rất không muốn lá mặt lá trái với những người này, nhưng không có cách nào cả, bây giờ nói chuyện thực lực, anh ta không mạnh bằng mấy người Khương Nặc, chỉ có thể tự mình tìm kiếm phương thức sinh tồn của mình.
Bỏ đồ vào trong nhà, nhìn thấy không có ai, anh ta lặng lẽ lên tầng gõ cửa.
Lại đến lúc chia vật tư rồi.
Tất cả thu hoạch trong mấy ngày gần đây đều được kiểm kê rồi đặt ở trong phòng khách để cân.
Trước đó mọi người vẫn luôn bận rộn, vận chuyển vật tư hết đợt này đến đợt khác, hiện tại đặt chung một chỗ thật đáng kinh ngạc.
57 con dê, ngoại trừ hai con còn sống thì tổng cộng làm thịt 55 con.
Bình quân mỗi con tầm 40-50 cân thịt, 6 cân nội tạng, 2 cân huyết dê.
Đây còn là bởi dê bị bỏ đói, nếu là dê béo vừa xuất chuồng thì lượng thịt còn tăng gấp mấy lần. Vì nội tạng dê khó làm sạch nên phải cắt bỏ đi một vài bộ phận, hơn nữa vì công cụ còn hạn chế nên m.á.u dê cũng lãng phí rất nhiều.
Nói cách khác, cả thảy ít nhất cũng phải 2.200 cân thịt.
Lý Mộng cầm cân, cuối cùng thu được 632 cân thịt hun khói, 526 cân thịt dê khô.
Nửa cân thịt dùng làm thịt hun khói hoặc thịt khô thường chỉ thu được hơn bốn lạng thành phẩm, con số này ngược lại rất khoa học.
Điều đó chứng tỏ lần này cũng chẳng lãng phí.
330 cân nội tạng dê.
TBC
Hơn 100 cân huyết dê.
Còn có 2 con dê sống.
Da lông của 55 con dê có miếng lớn có miếng nhỏ, vẫn đang chờ xử lý.
Cùng với rất nhiều rau dại.
80 viên than tổ ong.
Rau dại đều do Lý Mộng tự mình hái, Ngô Đại Hà không chịu lấy, anh ta chỉ muốn thịt.
Dựa trên một phần tư đã thương lượng trước đó, anh ta vốn nên có 158 cân thịt hun khói, 131 cân thịt dê khô, 82 cân nội tạng dê, 25 cân huyết dê.
Nhưng anh ta ở lầu dưới, trong nhà thường xuyên có người đến, không tiện nổi lửa nấu cơm, chưng thịt cũng sẽ phát ra mùi thơm, cho nên anh ta muốn lấy nhiều thịt dê khô hơn, giảm bớt một chút thịt hun khói, nội tạng dê với huyết dê.
Cuối cùng lấy 50 cân thịt hun khói, 210 cân thịt dê khô, 40 cân nội tạng dê, 20 cân huyết dê.
Số lượng thịt dê khô có hạn nhưng anh ta lại lấy nhiều nhất, những thứ còn lại tự nhiên phải nhận ít đi một chút, đây cũng là tự anh ta đề xuất.
“Lúc tôi làm việc thường tạo ra tạp âm rất lớn, gây phiền nhiễu đến mọi người xung quanh nên từng bị khiếu nại, cho nên mới thiết lập một phòng làm việc cách âm rất tốt, nửa đêm đóng cửa nấu chút canh thịt dê thập cẩm hẳn sẽ không bị người khác phát hiện, chỉ là không thể nấu thường xuyên, dù sao đốt củi lửa vẫn sẽ bị phát hiện.” Ngô Đại Hà nói.
Thật ra anh ta rất luyến tiếc những thứ nội tạng kia, thứ nhất tất cả đều do anh ta tự tay rửa từng thứ một, lúc luộc lên cũng rất thơm, thứ hai là nội tạng dê có thể nấu canh, một lần nấu một nồi lớn, canh dê uống vào có thể làm ấm người, ăn với mì hay cơm đều ngon tuyệt.
Nhưng nội tạng dê không dễ bảo quản, anh ta lại không tiện nấu, chỉ có thể từ bỏ.
Ngoại trừ những thứ này, anh ta còn được chia 20 viên than tổ ong.
Đồ vật thật sự quá nhiều, anh ta lấy đi một lần sợ bị người khác nhìn thấy nên mang nội tạng dê và huyết dê về trước, số còn lại thì thương lượng với Lý Mộng một chút, chia làm ba ngày tới lấy.
Lúc Ngô Đại Hà dẫn con gái rời đi còn chân thành nói cảm ơn với Khương Nặc: “Cô Khương, cô Lý, cảm ơn hai cô. Nếu không có các cô thì một mình tôi căn bản không thể xử lý được, cũng không giữ được, có thể đã c.h.ế.t ở nhà xưởng rồi. Ngay cả những gia vị này đều là các cô bỏ ra, việc vận chuyển đều dựa vào cô Khương, tôi xuất lực thật sự không nhiều lắm. Lần này tôi tìm được rất nhiều vật liệu, có thể làm thêm một lô đạn đặc chế, đến lúc đó xin hãy nhận lấy và không cần trả phí, đó là chuyện mà tôi nên làm.”
Khương Nặc gật đầu: “Được. Nhưng đã hết dầu diesel rồi, đến lúc đó anh lên tầng 35 làm đi, chúng tôi có thể phát điện.”