Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:57:48
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh sáng vĩnh viễn trong lành, mùi cỏ thơm, suối nước róc rách.
Tất cả đều có linh khí đang mơ hồ lưu động.
Cô chọn lựa đồ dùng trong nhà cho căn nhà nhỏ kia, ở trong phòng ngủ đặt giường và thảm, trang trí theo phong cách mình thích.
Ở trong sân để ghế nằm, xếp một bộ đồ uống trà.
Giống như đang chơi trò ngôi nhà hoàn mỹ.
Mỗi một chi tiết đều là kiểu mà cô thích, thứ duy nhất không hoàn mỹ chính là mình chưa thể đi vào.
Cô có thể cảm giác được bản thân có liên hệ được với không gian này, loại cảm giác cộng sinh không thể chia cắt, nhưng bây giờ, không có vật sống nào vào được, cũng bao gồm cả chính cô.
Nhưng, để linh khí trong không gian thăng cấp cô vẫn chưa có đầu mối.
Thứ mà cô biết có linh khí trước mắt, chỉ có hai cái hộp sơn đen mạ đồng mà thôi.
Chúng nó ở trên tay người kia, đây là đầu mối duy nhất.
Chứng cưỡng chế của Khương Nặc phát tác, sắp xếp lại vật tư trong không gian một chút, thời gian chênh lệch không nhiều, lại quay về nhà máy.
Trong nhà máy, miếng thịt cuối cùng cũng vào lò nướng.
Lý Mộng đang thu dọn đồ đạc, Ngô Đại Giang đang trần bộ lòng dê cuối cùng, từ tối hôm qua đến bây giờ anh ta luôn tẩy rửa và xách nước, trên người gần như đã lại ướt hết.
Khương Nặc tiếp nhận công việc của anh ta, để anh ta tìm một chỗ hong khô người, mãi cho đến khi thật ấm áp rồi mới lại tới.
Trước mắt cũng không có nhiều chuyện để làm, Ngô Đại Giang dứt khoát dùng thùng sắt chứa chút than và gỗ củi đốt lên ở bên cạnh sưởi ấm, lại ăn miếng thịt dê khô, uống nước.
Sau đó không lâu, Khương Nặc vơ vét lòng dê ở trong nước ra, sắp xếp gọn gàng.
Lý Mộng cũng đã dọn dẹp xong xuôi, cô ấy dẫn hai con dê sống ra, vốn dĩ định dùng dây thừng buộc cả miệng lại, nhưng Khương Nặc lấy từ trong ba lô ra một cuộn băng dính nhỏ đưa cho cô ấy, cái này hiển nhiên dùng tốt hơn so với dây thừng nhiều.
Quấn quanh miệng vài vòng, dê sẽ không phát ra được tiếng nào, lại trói chúng nó thật chắc.
Hai con dê này được chọn riêng ra, kích cỡ lớn nhất, cũng tương đối cường tráng nhất, trọng lượng cũng rất vững chắc, hai con cân lên phải hơn 200 cân.
Ngoại trừ dê sống, chính là một ít thịt muối và thịt dê khô, số lượng không nhiều, khoảng 40 cân, dùng balo có thể đựng được.
Chủ yếu là hai thứ này, những thứ khác Khương Nặc đã cầm trở về.
Ngô Đại Giang đập vỡ lò nướng đất và lò lửa, té nước lên mặt đất, rồi cùng với Lý Mộng khiêng đồ đi ra.
Về nhà.
*
Thuyền nhỏ của Ngô Đại Giang dùng dây thừng cột vào phía sau tàu xung kích, bởi vậy đi rất nhanh.
Cũng khéo, đi một tiếng, bọn họ cũng không gặp bất cứ kẻ nào.
Tất cả dường như đứng im, chỉ có nước mưa không ngừng rơi xuống.
Một chiếc thuyền thuyền lá mênh m.ô.n.g trong màn mưa, thời gian lâu, Ngô Đại Giang dường như không chống lại được cảm giác cô độc, ngồi có hơi bó gối.
Ngay cả Lý Mộng, mặc dù vẻ mặt như thường, nhưng vẫn lặng lẽ dịch về bên người Khương Nặc, dựa vào cô gần hơn chút.
“Hình như mưa lại lớn hơn.” Lý Mộng bỗng nhiên nói, cô ấy nhíu mày, xoè tay cảm nhận nước mưa: “Là tôi cảm giác sai sao?”
Ngô Đại Giang nói: “Hình như là vậy, nhưng mưa này cứ tuôn từng trận.”
Khương Nặc biết đây không phải ảo giác.
Mưa đúng là lớn hơn, không quá hai ngày, lại tiến vào giai đoạn mưa to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-107.html.]
Mưa to điên cuồng còn lớn hơn so với bất kỳ lần nào trước đó, nước lũ tăng tới mức trước nay chưa từng có, một số kiến trúc thấp bé xưa cũ trực tiếp bị cuốn đi.
Ở trên tầng cao, mỗi ngày nhìn thấy dòng nước lũ cuồn cuộn bên dưới, cũng kinh hồn bạt vía.
Mọi người vừa dấy lên hy vọng đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, sẽ lại một lần nữa bị phá huỷ.
Nhưng lần này mưa to không dài, hơn nữa sau này, mưa sẽ nhỏ đi rất nhiều, cũng chỉ lặp đi lặp lại như thế, đến lúc đó mọi người thật sự có thể đi ra ngoài tìm kiếm sự sinh tồn, mà cơ quan quốc gia cuối cùng cũng có thể khởi động.
Lúc gặp phải thiên tai mang tính toàn cầu, cơ quan quốc gia cũng sẽ ngừng, nhưng cũng không đại biểu cho việc hoàn toàn từ bỏ người bình thường.
Sau khi mưa nhỏ hơn, hội cứu trợ của nhà nước sẽ phát huy tác dụng từng chút một, vớt lương thực bị ngâm nước ở trong kho lên hong khô, coi như phát lương cứu tế.
Cũng chính là nhờ những lương thực khó mà nuốt xuống nổi này, khiến rất nhiều người gần như ở bên bờ c.h.ế.t đói, nhặt về một cái mạng.
Con người yếu ớt, nhưng cũng rất ngoan cường.
Hai lần Lý Mộng đi ra ngoài, mỗi lần gặp người, kết quả đều là m.á.u tươi ba thước, trong lúc vô tình, tay cô đã dính không ít mạng người.
Nhưng Ngô Đại Giang lại là lần đầu tiên, tối hôm qua sau khi xử lý thi thể, anh ta gần như không nói chuyện, đột nhiên bắt đầu cảm thán: “Cô Khương, cô nói xem sau này, chúng ta cũng sẽ biến thành ác ma sao?”
Khương Nặc nhìn anh ta một chút: “Sao vậy, bây giờ trong lòng anh tôi không phải là ác ma à?”
Ngô Đại Giang sững sờ, vội vàng nói: “Dĩ nhiên không phải.”
Im lặng một lúc, anh ta lại bổ sung nói: “Tôi chỉ là không biết, sau này con người sẽ biến thành dáng vẻ gì.”
Khương Nặc nhìn về phía xa xôi, không tiếp tục nói chuyện.
Cô vốn dĩ cũng không phải người thích nói chuyện trời đất.
Ở tận thế, muốn sống trở thành bản năng, nhưng nếu phải ngẫm nghĩ vì sao lại muốn sống, sống mệt mỏi như vậy, thế giới đen tối như thế, có phải nên bình tĩnh c.h.ế.t đi mới là một loại giải thoát hay không?
Không có đáp án, mỗi người đều có lý do kiên trì của chính mình, những thăng trầm của cuộc sống, không giống nhau.
Khương Nặc là vì mẹ, bởi vì mẹ đã liều mạng bảo vệ cô, để cho cô chạy.
Cô cũng chỉ có thể chạy về phía trước, cho dù vết thương chồng chất cũng không thể dừng lại, cô phải tiếp tục sống, nhất định phải sống sót.
Mà Ngô Đại Giang cũng có một đứa con gái.
TBC
Ở tận thế, tình cảm dường như là thứ không đáng tiền nhất, nhưng lại vô cùng quý giá, nó sẽ khiến cho mỗi người tìm ra được điểm chống đỡ ở trong tuyệt vọng, ở trong bóng tối có một chút ánh sáng nhỏ nhoi.
Nhân tính phức tạp, ác cực độ là con người, yêu không vụ lợi cũng là con người.
Khương Nặc đã chứng kiến lúc tối tăm nhất ở tận thế, xưa nay cô sẽ không đi khiêu chiến với nhân tính.
“Có một nhà nghệ thuật hành vi tên là Maria, năm 1974 bà ấy viết ra trắc nghiệm đo nhân tính nổi tiếng nhất thế giới.” Khương Nặc chậm rãi nói ra.
Sắc mặt Lý Mộng hơi xúc động, hình như cũng có ấn tượng với chuyện này.
“Trong một căn phòng đóng kín, bà ấy đã gây tê chính mình, ngồi trên một cái ghế, nói với mọi người sáu tiếng tiếp theo có thể làm bất cứ điều gì với bà ấy, mà bà ấy không thể phản kháng. Ban đầu, mọi người chỉ lẳng lặng nhìn bà ấy, mãi cho đến cuối cùng có người đi lên, dùng son bôi vẽ linh tinh trên mặt bà ấy, quả nhiên bà ấy không có cách nào nói chuyện, cũng không thể động đậy được, mọi người mới hưng phấn, bọn họ ý thức được người phụ nữ này sẽ không phản kháng, tiếp theo bắt đầu không kiểm soát.”
Khương Nặc ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Có người dùng kéo cắt rách quần áo của bà ấy, khiến cho bà ấy áo quần rách rưới ngồi trong cái nhìn chằm chằm của mọi người. Có người cầm d.a.o găm, trực tiếp cứa bị thương cánh tay của bà ấy, khiến m.á.u tươi không ngừng tuôn ra, mà mọi người chỉ huýt sáo lên một tiếng lại càng thêm hưng phấn. Tiếp theo, liên tục có người sử dụng những vũ khí sắc bén để làm tổn thương bà ấy, dùng đinh, cây kéo cắt rạch trên da bà ấy, dùng gai hoa hồng đ.â.m vào bụng bà ấy, dùng roi da quật bà ấy. Ròng rã 6 giờ, Maria gây tê thân thể, nhưng ý thức lại tỉnh táo, bà ấy nhìn thấy tận mắt những người dân bình thường, bây giờ lại say mê điên cuồng giày vò bà ấy. Mãi cho đến cuối cùng, có người cầm s.ú.n.g đến dí vào họng bà ấy, sắp bóp cò g.i.ế.c bà ấy, cuộc trắc nghiệm này mới được dừng khẩn cấp.”
Ngô Đại Giang nghe xong, nắm chặt tay, rơi vào trầm mặc rất lâu.
Sắc mặt Lý Mộng lại được xoa dịu hơn.
Có lẽ Ngô Đại Giang không hiểu, nhưng cô ấy lại hiểu ý mà Khương Nặc muốn nói.
Nhân tính vốn là ác, nhưng đều là lựa chọn của mình, có thể phóng túng ác niệm, cũng có thể giữ vững phòng tuyến cuối cùng này, đưa ra lựa chọn lý trí.
Khương Nặc bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh của cô có hơi ấm, chỉ là cực ít người có thể cảm nhận được.
Nghĩ đến người nhà đã mất liên lạc ở thủ đô xa xôi, còn có bạn tốt đã c.h.ế.t đi, Lý Mộng mê man trong lòng, vì chút hơi ấm nhàn nhạt này mà xúc động.
Ai cũng không muốn sống giống như cái xác không hồn, thế đạo này, còn có người có thể đi cùng nhau đã may mắn làm sao, cô ấy nhất định phải theo kịp.