Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 101

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:57:35
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Muốn cho thấm hơn một chút thì ướp trong một giờ là được rồi.

Sau đó cho các miếng thịt vào trong thùng sắt, thêm ớt hoa và một vài nguyên liệu như quế hồi vào hầm trong 20 phút, khi gần chín thì vớt miếng thịt ra, rắc thêm nhiều bột thì là vào, sau đó đặt miếng thịt lên vỉ nướng do Ngô Đại Hà dùng lưới sắt làm, quét dầu, bỏ vỉ nướng vào trong lò nướng, lại dùng phiến đá đậy kín cửa, thêm một lượng lớn củi lửa vào.

Phải mất khoảng bốn giờ mới có thể nướng chín vỉ thịt này, thịt sau khi nướng xong vừa khô vừa mềm, lại có độ dai vừa phải.

Ngửi mùi thơm từ trong lò nướng bay ra, Ngô Đại Hà không nhịn được nuốt nước miếng.

“Gạch và bùn vẫn còn, tôi sẽ làm thêm một cái lò nướng nữa, nếu không cứ một lượt nướng mất cả mấy tiếng đồng hồ, nhiều dê như vậy còn không biết cần phải nướng bao lâu mới xong.”

“Chỉ cần có đủ vật liệu thì làm thêm hai ba cái nữa cũng được.” Khương Nặc gật đầu: “Như vậy thì có thể làm một nửa thịt dê nướng và một nửa thịt hun khói.”

Thức ăn chính là động lực lớn nhất, Ngô Đại Hà toàn thân tràn đầy năng lượng, bật đèn pin lên đi ra ngoài dọn gạch.

Ngoại trừ lò nướng ra, anh ta còn muốn làm thêm hai cái lò lớn để hun thịt nữa.

Một cái dùng để hong khô thịt thay vì hong gió, tiết kiệm được mấy tiếng đồng hồ, một cái còn lại dùng để hun khói thịt.

Ngô Đại Hà dọn gạch xong liền quay lại, lại tháo từ trên vách tường nhà xưởng xuống một ít tấm tôn mạ màu, đóng thành hơn mười cái khung hình vuông rất sâu.

Từ đống lửa lấy qua một ít than củi đỏ rực, thịt dê ướp xong có thể treo ở xung quanh khung vuông đó để hong khô, nhanh hơn rất nhiều so với phơi khô trong không khí.

Đợi miếng thịt sắp khô hẳn liền chuyển đến một cái lò khác, dựng một cái khung vuông nhỏ sạch sẽ rồi dùng gạo và lá trà bắt đầu hun thịt.

Ba người đều không ngủ, bận rộn đến tận gần sáng.

Mẻ thịt dê khô đầu tiên đã ra lò.

Khương Nặc đổ thịt khô lên một chiếc khăn trải bàn sạch sẽ, rắc bột ớt lên rồi đảo đều.

Thịt khô vừa ra lò thật sự rất thơm.

Thì là và thịt dê là sự kết hợp hoàn hảo, các loại gia vị trộn lẫn với vị ngọt của thịt khiến người ta vô cùng thèm ăn, thịt khô vẫn còn nóng hổi, mơ hồ còn có tiếng xèo xèo của dầu mỡ sau khi mới nướng xong.

Quá thơm.

Lý Mộng nhịn không được ăn liền hai miếng, vẻ mặt thỏa mãn.

Đồng thời, thịt hun khói trong lò cũng đã xong rồi.

Mùi khói của lá trà và gạo đã làm vơi bớt một ít mùi vốn có của thịt dê, Khương Nặc cũng không biết có phải do mình tự làm hay không, dù sao cô cũng cảm thấy vừa nhìn đã biết ăn rất ngon.

Loại thịt hun khói này khi muốn ăn chỉ cần hấp một chút là đã ăn rất đưa cơm rồi.

“Tôi ngủ hai tiếng trước, đến lúc đó rồi Khương Nặc sẽ gọi tôi.” Lý Mộng thật sự không thể chịu đựng được nữa, ngáp một cái nằm xuống.

Ban ngày cô ấy kéo rèm cửa sổ xuống, giặt qua một chút rồi lại dùng lửa hong khô, phía dưới lót giấy bìa cứng, trải trên mặt đất làm chỗ nghỉ ngơi cho cô ấy và Khương Nặc.

Trong miệng Lý Mộng còn cắn một miếng thịt dê khô, cô ấy thích ăn cay nên chấm thêm một chút bột ớt, ăn ngon đến nỗi không thể dừng được.

Ở giữa chỗ nghỉ còn có một cái xô sắt, bên trong vẫn luôn đốt lửa nên rất ấm áp, Lý Mộng rất nhanh đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Ngô Đại Hà và Khương Nặc tiếp tục làm việc, không gọi cô ấy.

Nhưng cô ấy ngủ không đến ba tiếng đã tự tỉnh dậy, dụi dụi mắt rồi đứng dậy bảo Khương Nặc cũng nhanh đi nghỉ ngơi.

TBC

Khương Nặc có nước suối không gian nên cũng không cảm thấy mệt mỏi lắm, cô bảo Ngô Đại Hà đi ngủ trước còn mình canh chừng thịt hun khói.

“Được, cảm ơn cô Khương.”

Ngô Đại Hà thì tùy ý hơn nhiều so với hai người bọn họ, chỉ trải một tấm giấy bìa cứng rồi trực tiếp nằm lên trên, không quá hai phút liền ngủ say như chết.

Chờ Ngô Đại Hà thức dậy, trời đã sáng rõ.

Lần này đến phiên Khương Nặc nghỉ ngơi.

Lý Mộng còn cầm một cái áo khoác đắp cho cô: “Hôm nay cô trụ lâu nhất, tranh thủ ngủ nhiều thêm một chút đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-101.html.]

Sau khi ba người thay phiên nhau nghỉ ngơi hai lượt thì thời gian đã đến buổi chiều ngày hôm sau.

Khương Nặc nhìn thịt dê và nội tạng dê chồng chất trong thùng sắt liền bảo Ngô Đại Hà và Lý Mộng dừng lại.

“Bây giờ thịt nhiều như vậy rồi, hai người dừng lại một chút đã.” Cô nói: “Nếu thịt nhiều quá thì không chế biến kịp đâu, mà để lâu chưa nói đến biến chất, độ tươi mới của nguyên liệu đã không còn giữ được nữa rồi.”

Ngô Đại Hà ngừng tay: “Nói cũng đúng, vậy tôi giúp cô ướp thịt nhé.”

“Không cần.” Khương Nặc nhìn về phía Ngô Đại Hà: “Không phải anh muốn đến trạm phân phối nước để thu thập linh kiện à? Việc này phải tranh thủ ban ngày để làm, anh nhanh đi làm đi.”

“Đúng rồi, suýt chút nữa tôi quên mất chuyện này.” Ngô Đại Hà tỉnh táo lại, nghĩ đến mục đích ban đầu của mình liền không thể ngồi yên được nữa.

Anh ta giặt găng tay trong một xô nước, đặt ở nơi thoáng gió rồi đổ nước bẩn đi, lại xách một thùng nước mưa ở bên ngoài vào, để lại cho Khương Nặc dùng sau.

Sau đó anh ta mặc áo mưa vào, tự mình đi ra ngoài.

Suy cho cùng thì Ngô Đại Hà càng chuyên nghiệp hơn trong lĩnh vực máy móc và chế tạo, rất nhiều bộ phận nhỏ trong những cửa hàng sửa chữa kia, còn có những chi tiết mà Khương Nặc không tìm được, anh ta chắc hẳn sẽ không bỏ qua.

Khương Nặc lại nhìn về phía Lý Mộng: “Cô có biết rau dại không?”

Lý Mộng bối rối lắc đầu.

“Hôm qua tôi ra ngoài dò xét tình huống, nhìn thấy không ít rau dại có thể ăn được.” Khương Nặc nói vị trí đại khái cho Lý Mộng: “Cô tới đó là sẽ nhìn ra ngay bởi vì tôi có cắm một nhánh cây trên đó làm dấu, rất dễ nhận ra, hơn nữa cô cũng biết bồ công anh mà, chỉ cần hái ngọn là được.”

“Được rồi, tiện thể tôi sẽ nhặt một ít củi đem về.” Lý Mộng nghiêm túc ghi nhớ, để chắc chắn, cô ấy còn lấy giấy bút ra cẩn thận vẽ lại cho mình một cái bản đồ, định dựa theo bản đồ tìm tới đó.

Khương Nặc nhìn vào bản đồ của cô ấy.

Quả nhiên, hiểu được 0%.

Nhưng Lý Mộng cũng không vội rời đi mà đem số thịt dê khô kia cất đi trước.

Bình thường thịt hun khói và thịt dê khô đều cần phải để nguội hẳn mới cất vào túi được, nhưng lúc này Khương Nặc không để ý tới cái này, cô lấy mấy cái túi nilon lớn dùng trong siêu thị ra, lần lượt cất từng món vào, buộc lại cẩn thận, lại bọc thêm hai lớp nữa để tăng khả năng chống ẩm, sau đó cho vào trong túi dệt, để ở nơi khô ráo.

“Mang về nhà có thể hút chân không, có thể bảo quản được lâu hơn.” Lý Mộng nói.

Khương Nặc có chút tò mò: “Lúc ấy cô đã cất được bao nhiêu túi đựng thực phẩm chân không thế?”

“Tôi cũng không nhớ chính xác, các loại lớn nhỏ cộng lại chắc cũng hơn 100.000 cái nhỉ?” Lý Mộng cũng không chắc chắn lắm: “Thứ này rẻ lắm, giá bán sỉ 1.000 cái cũng chỉ mấy chục tệ thôi, loại kích thước lớn thì có hơi đắt một chút. Lúc tôi mua máy thì lấy hàng chỗ cửa hàng bán máy luôn, được giảm giá một chút, 100.000 cái là chắc chắn, mà cũng có thể là 200.000 cái. Lúc này tôi mới dùng chưa tới 2.000 cái đâu.”

Khương Nặc khẽ gật đầu.

Nếu như mình không có không gian, đại khái cũng sẽ đi theo con đường này. Mua một lượng lớn bánh quy nén, đồ khô, đồng thời mua một cái máy đóng gói thực phẩm chân không để kéo dài thời gian bảo quản thức ăn càng lâu càng tốt.

Hai người đang nói chuyện, Ngô Đại Hà liền vui mừng chạy trở về: “Cô Khương, cô Lý, hai người xem tôi tìm được cái gì này?”

Ngô Đại Hà kéo xe đẩy vào cho hai người xem, vui vẻ nói: “Tôi tìm được một ít than tổ ong ở gần bếp lò nhà máy nước! Bây giờ thì đun nước dễ hơn nhiều rồi, cũng không phát ra nhiều khói như vậy nữa.”

Lý Mộng nghe xong cũng rất ngạc nhiên, bước tới xem kỹ hơn.

Than tổ ong có kích thước rất lớn, một viên cũng phải trên dưới một cân, có thể đốt cháy từ 1 đến 2 giờ. Thùng sắt mà bọn họ dùng khá lớn, mỗi lần phải đốt 6 viên mới đủ cung cấp lửa cho một thùng, mà nơi này có hơn 70 viên, có thể dùng gần được một ngày.

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của bọn họ, Khương Nặc cũng không mấy kinh ngạc, bởi vì số than tổ ong này là do cô đặt ở bên cạnh nhà máy nước.

Cô nhìn thấy trong lò có than đá còn sót lại, đoán chừng bình thường cũng dùng than đá để đốt.

Lúc ấy Khương Nặc sợ củi không đủ dùng, mọi người lãng phí thời gian tìm củi sẽ về nhà muộn nên lấy từ trong không gian ra một ít than tổ ong đặt ở đó, chờ Ngô Đại Hà tới phát hiện.

“Không được, trên núi còn nhiều nhánh cây, trong xưởng còn có một ít đồ dùng phế liệu có thể chặt ra được, chúng ta có đủ củi lửa, số than tổ ong này đừng dùng, đều giữ lại mang về đi.” Lý Mộng nói.

“Nói cũng đúng.” Ngô Đại Hà cũng tỏ vẻ đồng ý: “Hơn nữa củi thì cháy mạnh hơn, than tổ ong dùng thì tiện đấy, nhưng mà đun nóng thùng sắt thì có hơi chậm.”

Khương Nặc nghe vậy khóe miệng giật giật.

Cũng được.

Dù sao thì củi cũng là do hai người bọn họ chuẩn bị.

Loading...