Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 100

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:57:33
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô mệt mỏi nghỉ ngơi một lúc, lấy máy tính từ không gian ra xem lại đoạn video về bộ ghép nối Janney, sau đó so sánh với thực tế, mất hơn 20 phút mới tìm được cách để tháo gỡ.

Trước lạ sau quen.

Lúc tháo đến toa thứ 19, tốc độ của Khương Nặc càng lúc càng nhanh.

Chờ mở hết tất cả móc xe ra, cô nhìn đồng hồ, mất hơn hai tiếng, lúc này đã hơn năm giờ chiều, sắc trời dần tối.

Động tác phải nhanh, phải về rồi, Khương Nặc thầm nghĩ.

Với thời tiết hiện tại, sau khi trời tối thì không gian toàn một màu đen kịt, bên ngoài không có kiến trúc hay bảng biểu gì, mấy đỉnh núi nhìn từ xa cũng không khác gì nhau, rất có thể cô sẽ lạc đường.

Cô uống chút nước suối không gian, lại tới gần đại thụ khôi phục tinh thần lực, chờ trạng thái khôi phục hoàn toàn thì lần lượt thu hết toa xe vào không gian, xếp chồng lên nhau.

Sau đó khởi động thuyền xung kích, nhanh chóng men theo theo đường sắt trở về.

Rốt cuộc cô cũng kịp trở lại nhà máy sản xuất thùng giấy trước khi trời tối để tụ họp với bọn Lý Mộng.

Cửa sắt đã khóa lại, Khương Nặc lấy cái còi ra thổi một chút, chẳng mấy chốc Lý Mộng đã đi ra mở cửa.

“Sao cô đi lâu như vậy?”Vẻ mặt cô ấy có hơi lo lắng: “Mau vào đi.”

Cô ấy dẫn Khương Nặc đi vào trong nhà xưởng, đến một căn phòng rất sạch sẽ, trên mặt đất còn lát gạch men, hẳn là văn phòng trước kia trong nhà máy.

Một thùng dầu rỗng được đặt trên một cái giá, bên trong chứa nửa thùng nước mưa, phía dưới có đốt lửa khiến bên trong căn phòng ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều. Bọn họ kéo rèm ở những nơi khác xuống trải trên mặt đất làm thành một khu vực nghỉ ngơi.

Khương Nặc vừa ngồi xuống, Lý Mộng liền đưa cho cô một cái bình giữ nhiệt: “Giày của cô ướt hết rồi, cởi ra hơ chân bên đống lửa đi, ban đêm sẽ có hơi lạnh đấy, đừng để bị lạnh.”

Khương Nặc gật đầu, làm theo lời cô ấy.

Lý Mộng cũng không tỏ ra ghét bỏ gì, sau khi cô ấy cởi giày ra liền mang ra chỗ thùng nước bên ngoài rửa sạch bùn đất, sau đó mang về đặt ở bên đống lửa.

Kỳ thật Khương Nặc đã sớm phát hiện Lý Mộng rất biết cách chăm sóc người khác, hơn nữa những hành động này đều là trong tiềm thức.

“Cảm ơn.” Cô nhẹ giọng nói.

TBC

Lý Mộng cười cười: “Đừng có khách sáo với tôi làm gì, chúng ta trao đổi thu hoạch trước đi đã.”

Ba người ngồi xuống xung quanh thùng sắt, ánh lửa phản chiếu trên gương mặt bọn họ.

Khương Nặc nói: “Tôi tìm được t.h.i t.h.ể của tài xế rồi, anh ta đã chết, nguyên nhân cái c.h.ế.t cũng không rõ ràng, hẳn là bị tai nạn. Tôi còn tìm được một ít rau dại nhưng không có thời gian hái, giữ lại chờ ngày mai rồi đi. Cả một vùng này tôi không thấy ai hết, hiện tại trời cũng đã tối đen rồi, ít nhất thì đêm nay an toàn, có thể yên tâm làm việc.”

“Ta cũng đã kiểm tra qua, gần nhà xưởng không có nhân vật khả nghi nào, tôi và Ngô Đại Hà đã tìm được tất cả những thứ cần dùng đến, vừa mới đốt lửa lên thì cô đã trở lại rồi.” Lý Mộng nói.

Bọn họ tìm một bức tường bị hỏng lâu ngày không được sửa chữa, toàn bộ các tấm ốp tường bị bong ra, xi măng cũng bị xói mòn bảy tám phần, vừa vặn cho bọn họ dỡ gạch ra mang về văn phòng dựng thành một cái bếp.

Lại tìm được tám chín thùng dầu lớn không còn dùng nữa, dùng bột giặt mang theo làm sạch rồi lại trộn với rượu trắng và nước sôi để khử trùng, dùng như nồi lớn, còn có thể đựng thịt.

Ngô Đại Hà khéo tay, dùng gạch và bùn, dựng một lò đất lớn.

Loại lò nướng bằng đất này đã từng rất nổi tiếng trên mạng, nhiều người bắt chước làm theo, có thể nướng pizza, cũng có thể nướng bánh quy, thịt khô, khi đi dã ngoại vô cùng thuận tiện.

Kế tiếp chính là chặt củi.

Chặt hết tất cả những thứ có thể chặt, lại đi ra ngoài nhặt cành cây. Nhánh cây đều ướt hết nên phải xếp thành một vòng vây quanh đống lửa để hong khô, cố hết sức cho nó càng khô càng tốt, nếu không lúc mang đi đốt thì cả phòng sẽ toàn là khói.

Con dê mà Ngô Đại Hà làm thịt ngày hôm qua vẫn còn treo ở đó, nhưng rất đáng tiếc là đã không thể ăn được nữa. Dưới thời tiết này, thịt dê để trên 6 tiếng là sẽ bắt đầu biến chất, huống chi đã là 24 tiếng đồng hồ.

Sau đó là phần phân công công việc tiếp theo.

Ngô Đại Hà phụ trách tất cả việc khuân vác, nấu nước, sau đó kéo dê ra ngoài, trói trên kệ.

Sau đó cắt tiết, lại mổ dê ra.

Anh ta là sinh viên khoa tự nhiên, năng lực hành động cũng mạnh, chỉ cần nói cho anh ta biết cấu tạo thân thể của dê, cách xẻ thịt như thế nào, anh ta sẽ tự tính toán ra công thức rồi tự mình chậm rãi tìm tòi độ khó của thao tác.

Lý Mộng phụ trách lột da, làm sạch.

Trước khi bọn họ đến đây Vu Nhược Hoa đã nói kỹ cho cô ấy, nhưng thao tác cụ thể vẫn phải tự mình tìm hiểu mới được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-100.html.]

Khương Nặc phụ trách xử lý thịt dê.

Bữa tối, ba người ăn đồ ăn mà mình mang theo.

Ngô Đại Hà là thịt dê luộc ngày hôm qua, Lý Mộng là cơm nắm và thịt khô, Khương Nặc là lẩu tự sôi.

Chỉ nhìn vào món ăn, thật khó để tưởng tượng rằng đây là ở tận thế.

Ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát, ba người xắn tay áo lên bắt đầu làm việc.

...

Củi được thêm vào, lửa cháy rất mạnh, hai thùng nước lớn nhanh chóng sôi sùng sục.

Ngô Đại Hà tóm lấy một con dê từ trong chuồng dê, trói ngược hai chân sau của nó vào một cái kệ, sau đó lấy ra một con d.a.o phay, bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm động mạch trên cổ dê.

“Con đầu tiên để tôi làm cho, anh quan sát cho kỹ.”

Khương Nặc nói xong cầm lấy d.a.o phay trong tay anh ta, đặt lưỡi d.a.o trên bếp lửa để làm nóng và khử trùng, sau đó cắt dọc theo làn da trên cổ con dê, cắt đứt mạch m.á.u tĩnh mạch, lại giơ tay c.h.é.m xuống, cắt đứt khí quản, dứt khoát lưu loát hứng m.á.u dê.

Ngô Đại Hà đứng ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, không hiểu sao cảm thấy trên cổ đột nhiên lành lạnh.

Cái động tác rạch cổ họng nhanh nhẹn này…làm sao mà luyện ra được thế…

Con dê bị treo ngược, m.á.u chảy thẳng vào thùng sắt phía dưới.

Khương Nặc giao d.a.o phay lại cho Ngô Đại Hà: “Lấy rượu trắng ra, mỗi khi làm thịt một con xong đều phải khử trùng d.a.o một chút để tránh bị nhiễm bẩn.”

Ngô Đại Hà gật đầu.

Phải mất năm phút trở lên mới rút được 60% m.á.u của một con dê, nếu không thì cơ bắp và mạch m.á.u toàn là máu, ảnh hưởng đến mùi vị, khó xử lý.

Tranh thủ lúc đang lấy m.á.u con này, Ngô Đại Hà lại bắt ra một con khác, vẫn là trói lại rồi treo ngược nó lên.

Anh ta học theo kỹ thuật của Khương Nặc, cũng lấy m.á.u con này.

Nghiên cứu một lúc lâu anh ta mới ra tay, không biết có phải tìm không đúng vị trí không mà con dê qua tay anh ta sống không còn gì phải luyến tiếc, nhưng tốt xấu gì cuối cùng vẫn hoàn thành.

Lý Mộng cố gắng lột da dê ra, cho riêng vào một cái thùng sắt, sau đó lại rửa sạch nội tạng.

Lần đầu tiên làm, chắc chắn sẽ không quá thuận lợi.

Nhưng cứ từ từ rồi sẽ thành thục hơn.

Ngô Đại Hà chủ động gánh vác công việc dọn dẹp nội tạng, dùng d.a.o nhỏ cắt ra rồi từ từ làm sạch.

Lý Mộng cắt thịt dê thành từng miếng, mỗi miếng khoảng ba cân, rắc đầy muối ăn và gia vị để ướp.

Sau khi cô ấy làm xong, Ngô Đại Hà cũng vừa xử lý nội tạng xong.

Một con dê làm xong còn khoảng hơn sáu mươi cân thịt, còn có mấy cân nội tạng dê.

Trên đầu dê có rất nhiều thịt, nhưng đầu dê thực sự quá khó xử lý, lại rất tốn thời gian, chỉ có thể tạm thời để qua một bên.

Ba người xử lý hai con dê, tốn hơn nửa giờ.

Thịt ướp xong được treo lên bằng một cái móc nhỏ, phơi ở nơi thoáng gió.

Để khô trong 6 tiếng là có thể mang đi hun khói được rồi.

“Được rồi, hiệu suất của chúng ta còn có thể tăng lên, đêm nay chúng ta cứ thay phiên nhau nghỉ ngơi đi.” Lý Mộng nói.

Khương Nặc gật đầu.

Lúc bọn họ xử lý dê, Khương Nặc đi tới trước lò nướng đất, bỏ củi lửa vào để làm nóng lò trước.

Sau đó cắt thịt dê thành miếng thịt dài chừng 5 cm, rộng 3 cm, cho gừng, muối, tiêu trắng, rượu gia vị, bột tiêu vào trộn đều rồi ướp.

Ướp gia vị tốt nhất là 8 tiếng, nhưng bây giờ điều kiện có hạn, tủ lạnh cũng không có, 8 tiếng cũng đừng nghĩ.

Loading...