Cô bé cười cười, đôi mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết: "Cháu ở dưới vòm cầu, cháu còn có một chiếc chăn bông, buổi tối đắp chăn ngủ hề lạnh chút nào."
Hà Hạ xoa đầu cô gái nhỏ: "Được rồi, cháu giỏi lắm. Bây giờ cháu lên giường ngủ một giấc nhé? Dì nói chuyện với chú một lát."
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Chinh Năng đang đứng hút thuốc bên cửa sổ cuối hành lang: "Sao rồi?"
"Em tắm rửa cho nó, nhìn thoải mái hơn hẳn. Cô bé ấy nói, cô bé ấy là con nuôi, này cha mẹ có con của mình rồi nên bị đuổi ngoài. Không có tên, bình thường mẹ gọi cô bé ấy là con nhỏ chết tiệt."
Lục Chinh Năng gật đầu: "Vậy em ̣nh thế nào?"
Hà Hạ im lặng thật lâu rồi nói: "Chinh Năng, chúng nhận nuôi nó . Vừa nhìn thấy cô bé ấy là em đã cảm giác như có duyên vậy."
Lục Chinh Năng xoa trán: "Hạ Hạ, trẻ con chứ phải thú cưng, phải cứ cho ăn một bữa cơm, cho mặc một bộ đồ là được. Chúng đã tốn bao nhiêu sức lực cho Triều Triều và Mộ Mộ rồi phải ? Lại thêm một đứa trẻ chung huyết thống lớn như vậy, em tự tin là mình sẽ nuôi được ? Lỡ như dạy sai nó thì ?"
Hà Hạ mím môi, quật cường nhìn Lục Chinh Năng: "Em muốn thử một lần."
Lục Chinh Năng nhìn thẳng vào đôi mắt Hà Hạ, hồi lâu nhận thu trước: "Vậy thì thử xem."
"Được."
Buổi chiều hai vợ chồng Hà Hạ dẫn cô bé đến đồn công an một chuyến, buổi tối về khách sạn ngủ một đêm, hôm lại đến đồn công an, đồn công an đã xác nhận xong danh tính của cô bé, đồng thời xác nhận việc cha mẹ nuôi của cô bé muốn nhân nuôi cô bé nữa.
Vì vậy nên Lục Chinh Năng và Hà Hạ nhận nuôi cô gái nhỏ này một cách rất thuận lợi.
"Sau này con tên là Tú Trân có được ? Gọi là Lục Tú Trân, con còn có một em trai và một em gái ở nhà." Đi khỏi đồn công an, Hà Hạ nắm tay cô bé nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-266-ket-thuc.html.]
Ngày hôm nay, cô bé đã có tên của mình, cũng chính ngày hôm nay, cuộc sống của Lục Tú Trân trở nên nhiều màu sắc hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô bé sẽ mãi mãi ghi nhớ ngày hôm nay. Nhớ kỹ một ngày nắng với ánh nắng ấm áp chang hòa rọi lên người cô bé, nhớ kỹ cây tùng trước cửa đồn công an, nó xanh biếc một màu, còn có cả bông hoa màu đỏ đỏ vàng vàng xinh đẹp trong bồn hoa. Còn có cả bầu trời với những đám mây trắng bồng bềnh trôi.
Cuộc đời này, Hà Hạ vẫn sống thọ như kiếp trước. Lục Chinh Năng sớm hơn cô vài năm.
Khi Hà Hạ nhắm mắt xui tay, con cháu vờn quanh, Tú Trân cũng là một cô gái tốt như kiếp trước. Con bé hiểu được biết ơn, hiểu được vừa lòng, hiếu thảo với cha mẹ, yêu thương em trai em gái.
Sau khi lên đại học, con bé kết hôn với một bạn học cùng trường, hai vợ chồng cùng sống cuộc sống giản dị, bình thản mà hạnh phúc.
Theo tốc độ phát triển của nền kinh tế, đại lý xe ô tô của Lục Chinh Năng cũng theo bước chân của thời đại, bắt đầu bán ô tô, có cơ sở trước đây nên buôn bán khá tốt.
Sau đó, Lục Chinh Năng lần lượt tham gia vào các lĩnh vực kinh doanh khác, quy mô làm ăn ngày càng lớn, dù phải người giàu nhất cả nước thì cũng là doanh nhân trong top 100.
Triều Triều theo học ngành Quản lý kinh tế ̣i trường đại học, khi tốt nghiệp thì tiếp quản công việc của Lục Chinh Năng, về lấy con gái của một đối ́c. Cuộc hôn nhân của hai người rất hạnh phúc, họ có với một trai môt gái.
Mộ Mộ học vẽ ̣i một trường nghệ thuật, cô bé có áp lực ̀i chính gì nên cả năm thì hết nửa năm cô bé dành để thăm thú những nơi có phong cảnh đẹp cả nước, đến năm ba mươi tuổi rốt cuộc cũng mở được một buổi triễn lãm tranh cho riêng mình.
Các bức tranh phong cảnh của cô bé đều rất giản dị tươi sáng, đặc biệt là các bức tranh về thác nước chảy từ núi xuống, ngắm tranh của cô bé làm người cảm nhận được sự trọn vẹn.
Mộ Mộ kết hôn năm ba mươi ba tuổi, chồng cô bé là đàn đồng môn, hai người vì tuổi đã lớn, hợp thì kết hôn thôi, nhưng tình cảm kết hôn của hai người lại càng ngày càng tốt, đến khi có con thì càng bay xa.
Mọi người đều trêu chọc họ rằng họ là tình đầu của khi kết hôn.
Hà Hạ thanh thản nhắm mắt, lúc này đây, cô chẳng còn hối tiếc gì nữa.
HOÀN.