Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 7: Cố ý khiêu khích
Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:16:47
Lượt xem: 30
Tô Ngọc Uyển cũng không nấu bữa tối, mười ngón tay Thẩm Ninh càng không dính nước mùa xuân, cho nên căn bản nàng ta không biết làm.
Thẩm mẫu không còn cách nào khác đành phải tự mình nấu ăn rồi mang một phần vào phòng cho Tô Ngọc Uyển.
Kỹ năng nấu nướng của bà ta quá tệ, đến mức Tô Ngọc Uyển chỉ gắp vài miếng tượng trưng rồi buông đũa.
Khi sắc trời hoàn toàn tối đen, Thẩm Tự đẩy cửa bước vào phòng Tô Ngọc Uyển theo lời dặn dò của mẫu thân hắn ta.
Trong phòng thắp một ngọn đèn dầu, ánh sáng mờ ảo chiếu rộng khắp, khiến cho căn phòng thấm đẫm m.á.u tươi của Tô Ngọc Uyển cùng hài tử của nàng trở nên ấm áp dễ chịu.
Dưới ánh đèn khuôn mặt Tô Ngọc Uyển càng thêm xinh đẹp, dung nhan của nàng nổi bật nhất trong thôn Vân Tây. Hiện tại nàng chỉ ăn mặc sáng sủa một chút nhưng đã trở nên nổi bật và quyến rũ.
Thẩm Tự ngơ ngẩn nhìn nàng.
Mặc dù nàng làm con dâu nuôi từ bé trong nhà họ Thẩm đã nhiều năm nhưng mấy năm nay nàng phải chạy ngược chạy xuôi khắp nơi kiếm bạc, thường xuyên đi sớm về muộn.
Thẩm Tự lại chỉ quan tâm đến sách vở, từ khi vào thư viện huyện, hắn ta chỉ về nhà vào các kỳ nghỉ lễ.
Có thể nói rằng, hắn ta và Tô Ngọc Uyển gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Dường như trong chớp mắt, tiểu cô nương gầy gò trong trí nhớ đã trổ mã thành nữ tử yểu điệu trước mặt.
Hắn ta không có nhiều tình cảm dành cho Tô Ngọc Uyển, là sự quen thuộc thay vì tình yêu giữa nam và nữ.
Hắn ta quen với việc mỗi khi về đến nhà sẽ có người hầu hạ mang thức ăn, pha trà ngon và bê nước rửa chân. Cũng quen với việc nàng sẽ sắp xếp mọi việc cho mình, nên hắn ta không cần phải bận tâm gì cả.
Càng quen với việc nàng đưa bạc hàng tháng, để hắn ta có bạc tiêu xài, còn có thể ngẩng cao đầu trong thư viện.
Vừa nghĩ đến nguồn gốc của bạc, Thẩm Tự không dấu vết cau mày.
Hắn ta đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tô Ngọc Uyển, nói với nàng: "Mùa xuân năm sau, khi ta vào kinh dự thi, nàng nên chấm dứt mọi công việc hiện tại."
Hắn ta không muốn đồng liêu của mình biết được thê tử của hắn chỉ là một người bán hàng rong, điều này chỉ khiến hắn ta cảm thấy mất mặt.
Tô Ngọc Uyển nghe được lời này thì cười khẩy trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-7-co-y-khieu-khich.html.]
Kiếp trước Thẩm Tự cũng nói như vậy, nhưng nàng lại mù quáng nghe không hiểu hàm ý sâu xa trong lời nói hắn ta.
Chỉ cho rằng Thẩm Tự thương hại nàng cả ngày phải xuất đầu lộ diện, sau khi đỗ đạt sẽ đón nàng lên kinh thành hưởng phúc.
Cho dù thỉnh thoảng nàng mang theo hàng hóa đi ngang qua huyện trấn, muốn đến thư viện thăm Thẩm Tự, hắn ta cũng không cho phép nàng làm như vậy.
Tô Ngọc Uyển lại nghĩ rằng mình tự ý đến gặp sẽ gây ảnh hưởng đến việc học tập của hắn ta.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, làm gì có chuyện ảnh hưởng đến việc học tập chứ, chẳng qua hắn ta không muốn làm ảnh hưởng đến mặt mũi của mình.
Vì hắn ta chưa bao giờ thừa nhận bản thân đã có thê thất nói gì đến việc để mọi người biết thê tử của hắn ta là một người bán hàng rong thấp hèn.
Thu hồi suy nghĩ trong đầu, Tô Ngọc Uyển mỉm cười đồng ý.
"Được ạ, mọi việc đều theo ý tướng công."
Thẩm Tự vừa muốn thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy nàng chuyển chủ đề.
"Nhưng trong tay thiếp có rất nhiều hàng hóa tồn đọng, nếu muốn chuyển nhượng lại toàn bộ thì thiếp sẽ thiệt hại rất nhiều bạc."
Nàng thở dài, như thể không nỡ làm phiền hắn ta nhưng không còn cách nào khác.
"Cách đây không lâu, lúc chàng thi đậu phủ thí, triều đình ban thưởng một trăm lượng bạc, chàng có thể cho thiếp mượn một chút được không? Không thì, thiếp không có bạc để xử lý mọi việc, thiếp lo sợ sẽ dính vào kiện tụng, lúc đó sẽ hủy hoại danh tiếng của chàng mất."
Thẩm Tự nghe thấy mình phải bỏ tiền, lập tức hối hận vì mình lắm miệng, đáng lý không nên nhắc tới vào lúc này.
Dù sao vẫn còn nửa năm nữa mới tới mùa xuân năm sau.
Hắn ta vẫn còn rất nhiều việc cần tiêu đến bạc.
Nhưng lời đã nói ra, không thể rút lại được, như thế thật mất mặt, chỉ đành phải hỏi: "Khoảng bao nhiêu?”
"Năm mươi lượng."
"Năm mươi lượng?” Thẩm Tự hít vào một hơi.