Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 66: Nhất định phải bảo vệ tiểu thư
Cập nhật lúc: 2025-05-13 14:22:55
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quay về kinh thành?
Tô Vũ Loan không hề có sự chuẩn bị, nàng còn có chuyện phải làm.
Thấy nàng im lặng không nói gì, Ninh ma ma hỏi: “Tiểu thư có chuyện gì sao?”
Tô Vũ Loan cười nói: “Không có việc gì, Ninh ma ma, ta, cta còn một vài chuyện chưa xử lý xong, sợ rằng hiện tại không thể đi cũng ngươi được”.
“Ta hiểu rồi”. Ninh ma ma nở nụ cười hiền lành, “Nếu tiểu thư có chuyện cần phân phó, cứ giao cho Dạ Phong giải quyết. Hắn ta là hộ vệ hàng đầu của Tướng phủ, tiểu thư cứ yên tâm giao việc cho hắn ta”.
Tô Vũ Loan giờ mới biết hóa ra người kia là hộ vệ Tướng phủ, bảo sao hành động lại quyết đoán như vậy.
“Ninh ma ma, chuyện này cần phải do đích thân ta giải quyết”.
Một tháng sau, Thẩm Tự sẽ gửi thư hòa ly.
Kiếp trước, để tránh cho Thẩm Tự mang danh phụ bạc thê tử tào khang mà Thẩm gia đã khiến nàng mất mạng vào ngày nàng sinh nở, để cho Thẩm Tự có thể đường hoàng thú tiểu thư Công bộ thị lang.
Kiếp này, nàng sẽ không để cho hắn ta được như ý, nàng sẽ vạch trần bộ mặt xấu xa của hắn ta vào đúng ngày hắn ta gửi lá hư thư đó.
Ninh ma ma không biết chuyện này, nhưng thấy thái độ của Tô Vũ Loan, bà ấy không tiện nói gì thêm.
Bà ấy xoay người lại, từ trong bọc hành lý lấy ra một túi tiền, đưa cho Tô Vũ Loan: “Vì tiểu thư còn chuyện chưa giải quyết xong vậy nên lão nô sẽ gửi thư cho phu nhân và tướng gia trước. Khi nào tiểu thư làm xong chuyện, chúng ta sẽ cùng nhau quay về kinh thành, tiểu thư cầm số bạc này dùng trước, nếu không đủ thì nói cho lão nô biết”.
Tô Vũ Loan không chịu cầm tiền, nói rằng nàng có bạc.
Ninh ma ma vội nắm lấy tay nằng, nhét túi tiền vào tay, “Ngài là nhị tiểu thư của tướng phủ, dùng tiền của nhà mình là điều đương nhiên”.
Không thể từ chối, Tô Vũ Loan đành nhận lấy.
Nghĩ tới chuyện mình đã ở đây lâu như vậy, Xuân Miên và Tam Nương còn đang lo lắng trong cửa hàng, nàng nói với Ninh ma ma rằng mình muốn quay về cửa tiệm.
Nghe xong, Ninh ma ma mỉm cười: “Hiếm khi bên cạnh tiểu thư lại có người đối xử chân thành với người như vậy, nếu tiểu thư lo lắng, lão nô bảo hộ vệ đưa tiểu thư trở về, để bọn họ yên tâm”.
Không cần đâu Ninh ma ma, ta tự về được rồi”. Tô Vũ Loan rất sợ hãi, “Trang phục của hộ về quá mức gây chú ý, ta sợ hắn ta làm khách trong tiệm sợ hãi bỏ chạy”.
Ninh ma ma sửng sốt, sau đó gọi Dạ Phong vào giải thích vài câu với hắn ta.
Khi quay trở lại, Diệp Phong đã thay một bộ trang phục bình thường, thanh kiếm cũng không còn trên thắt lưng.
Ninh ma ma nói với Tô Vũ Loan: “Tiểu thư, lão nô đã bảo Diệp Phong thay quần áo rồi, trước khi quay về kinh thành, để cho Dạ Phong ở bên cạnh bảo vệ cho tiểu thư”.
Dạ Phong chắp tay cúi người cung kính nói Tô Vũ Loan: “Tiểu thư, thuộc hạ là Dạ Phong, sau này ta sẽ bảo vệ an toàn cho tiểu thư”.
Tô Vũ Loan nhẹ gật đầu, kỳ thật nàng không cần đến hộ vệ, nhưng nghĩ lại Ninh ma ma đang lo lắng cho sự an toàn của nàng, nên nàng không tiện từ chối.
Trước khi đi, Ninh ma ma lại nói với nàng: “Tiểu thư, từ giờ đến khi giải quyết xong mọi chuyện, lão nô vãn đợi trong khách điếm Hồng Phủ này. Nếu tiểu thư có chuyện gì thì cứ tới đây tìm lão nô”.
“Ta biết rồi Ninh ma ma”.
Khi nàng rời khỏi khách điếm, có một tiểu hỏa tử dắt xe ngựa tới.
Tô Vũ Loan nói với Dạ Phong: “Dạ hộ vệ... Dạ Phong, ta không đi xe ngựa, tự đi bộ về”.
Dạ Phong sững sờ, rồi đáp: “Dạ, tiểu thư”.
Vì vậy, hắn ta bảo người hầu mang xe ngựa rời đi.
“Còn nữa...” Tô Vũ Loan liếc nhìn hắn ta: “Trước mặt người ngoài, đừng gọi ta là tiểu thư, cứ gọi là cô nương là được”.
Mặc dù Dạ Phong rối rắm nhưng hắn ta không hỏi thêm điều gì, chỉ gật đầu đáp: “Dạ”.
Sau đó, hắn ta hộ tống Tô Vũ Loan quay về Tú Ngọc Các.
Dù đã thay trang phục bình thường nhưng dáng người đĩnh bạt cao lớn của Dạ Phong vẫn thu hút sự chú ý của người qua đường.
“Bà chủ quay về rồi!”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-66-nhat-dinh-phai-bao-ve-tieu-thu.html.]
Xuân Miên đang đứng ở cửa, thấy Tô Vũ Loan quay lại, nàng ấy liền vui sướng chạy tới đón.
Thấy nam tử đưa Tô Vũ Loan đi lúc trước giờ đi theo phía sau nàng, Xuân Miên tức tối trừng hắn ta.
Sau đó lo lắng hỏi Tô Vũ Loan: “Bà chủ không sao chứ?”
Thấy nàng ấy lo lắng, Tô Vũ Loan cong môi cười: “Không sao, chẳng phải ta đã quay về đây sao”.
La Tam Nương nghe thấy âm thanh cũng vội vã đi tới, thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tô Vũ Loan an toàn quay về.
Bước vào trong cửa hàng, cả hai đều nóng lòng muốn hỏi nàng chiếc giá y có vấn đề gì?
Tô Vũ Loan kêu Dạ Phong đứng ở cửa canh giữ, sau đó nói với hai ngượi bọn họ: “Giá y không có vấn đề gì”.
“À, vậy đã không có vấn đề gì sao người đó lại bắt tỷ đi?” Hai mắt Xuân Miên mở to nghi hoặc.
La Tam Nương liếc mắt nhìn nàng ấy: “Ừm, đâu phải bất giữ chứ? Chỉ là mời Tô tiểu thư đi một chuyến thôi”.
Lại nhìn sang Tô Vũ Loan: “Cũng may Tô cô nương trở về an toàn, nếu không ta thực sự phải đi báo quan”.
Lúc nãy khi Tô cô nương bị đưa đi, nàng có nhìn nàng ta một cái, nàng ta nhanh chóng hiểu ý quan sát kĩ vẻ bề ngoài của nam tử kia và màu sắc hoa văn của xe ngựa.
Trước khi mặt trời lặn, nếu Tô cô Nương không về, nàng ta sẽ đi báo quan.
May mắn thay, Tô cô nương đã quay lại, cuối cùng hòn đá trong lòng cũng rơi xuống.
Tô Vũ Loan rất biết ơn hai người họ có lòng quan tâm đến nàng, nên kể lại chuyện gia đình đã tìm đến nàng.
La Tam Nương và Xuân Miên nhìn nhau, biểu cảm đều là khó có thể tin tưởng.
Xuân Miên nhỏ giọng hỏi: “Bà chủ, phụ mẫu tỷ có tìm đến không?”
“Ma ma nhà ta tìm được ta trước, phụ mẫu ta có lẽ vẫn còn chưa biết” Tô Vũ Loan thật thà đáp.
“Ma ma?” Xuân Miên không biết ma ma là ai, vẻ mặt khó hiểu.
Tô Vũ Loan giải thích: “Là người quản lý việc trong nhà”.
Nghe xong, Xuân Miên như hiểu ra một chút, nhưng La Tam Nương lại nghĩ xa hơn, nhà Tô cô nương có quản gia, xem ra thân phận của nàng quả thực không tầm thường.
Sau khi cửa hàng đóng cửa, Tô Vũ Loan hoàn thành công việc của mình, khóa cửa chuẩn bị về nhà.
Dạ Phong đi theo sau.
Tô Vũ Loan nhíu mày nói với hắn ta: “Dạ Phong, buổi tối ngươi không cần phải đi theo ta”.
Dạ phong có chút xấu hổ, “Ninh ma ma nói thuộc hạ phải đi theo bảo vệ tiểu thư”.
Nhưng nàng cần quay về Thẩm gia, nếu để cho Thẩm bà tử hay người trong thôn nhìn thấy hắn ta đi cùng nàn, chắc chắn sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết.
Trước khi hòa ly với Thẩm Tự, nàng không muốn để lộ thân phận của mình.
Nàng nói với Dạ Phong: “Thực sự không cần thiết, ban ngày ngươi đi theo bảo vệ ta, nhưng ban đêm thì không cần”.
Dạ Phong vẫn đứng bất động sau lưng nàng.
Nhị tiểu thư trước mặt này chính là hòn ngọc quý mà Tướng gia đẫ tìm kiếm hơn mười năm. Nếu hắn ta làm việc tắc trách, không bảo vệ được tiểu thư thì sẽ mất đầu.
Thấy hắn ta đứng im, Tô Vũ Loan lại nói: “Đừng lo lắng, ta sống trong thôn trước mặt, thuê xe về cũng không gặp nguy hiểm gì”.
Dạ Phong suy nghĩ một lát nói với Tô Vũ Loan: “Thuộc hạ bí mật đi theo ngài, sẽ không gây ra phiền toái cho tiểu thư”.
Bí mật đi theo?
Khi nàng còn đang bối rối, đã thấy Dạ Phong ẩn thân trốn trong bụi cây ven đường, hoàn toàn không thể tìm thấy bóng dáng.