Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 59: Hoàn cảnh khó khăn

Cập nhật lúc: 2025-04-20 15:54:46
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi trở về viện phía Đông, Tô Vũ Loan lấy ra một chiếc hộp gỗ từ trong hốc tủ đầu giường.

 

Bên trong chiếc hộp là toàn bộ các loại hoa văn, kiểu dáng nàng đã trông thấy và tự vẽ trong vài năm qua.

 

Tô Vũ Loan chọn lựa một vài mẫu hoa văn thích hợp để thêu lên giá y và sao chép lên các bản vẽ khác.

 

Ngày hôm sau, Tô Vũ Loan bảo La Tam Nương mang hoa văn đến Lưu phủ.

 

Hai giờ sau, La Tam Nương lại chán nản quay về.

 

“Có chuyện gì vậy? Lưu tiểu thư không thích những hoa văn này à?”

 

Tô Vũ Loan tiến lên phía trước hỏi.

 

La Tam Nương lắc đầu, “Lưu tiểu thư nói muốn hoa văn trên giá y là độc nhất vô nhị, từ trước đến nay chưa ai có. Các hoa văn mẫu đơn, chim nhạn, hoa lựu đã có quá nhiều người dùng, không có gì mới mẻ”.

 

Nghe vậy, Tô Vũ Loan cũng không nhịn được mà cau mày.

 

La Tam Nương bực bội nói: “Tô cô nương, hay là chúng ta trả lại tiền cọc cho Lưu gia, Lưu tiểu thư yêu cầu khắt khe quá”.

 

Vừa muốn hoa văn có họa tiết độc đáo, lại muốn giá giá y làm cho mình thon gọn tôn dáng, một điều thôi đã quá khó rồi”

 

Dừng một chút, La Tam Nương lại nói: “Ta cũng nghe nói trước khi đến tìm chúng ta, người Lưu gia đã đến tìm một vài cửa hàng thêu để đặt theo yêu cầu. Nhưng sau khi nghe thấy yêu cầu của Lưu tiểu thư thì đều hoàn lại tiền đặt cọc vì không thể làm được”.

 

Nghe xong lời La Tam Nương nói, Tô Vũ Loan cũng rơi vào trầm tư.

 

Các mẫu thêu giá y trên thị trường đều giống nhau, vì để khác đi nàng đã thay đổi kiểu dáng.

 

Làm đến mức như vậy mà còn không vừa ý, quả thực nàng cũng thấy bất lực.

 

La Tam Nương thở dài nói: “Cứ tưởng rằng gặp được khách hàng lớn, ai ngờ dính phải cử khoai lang nóng bỏng tay”.

 

Tô Vũ Loan cầm những mẫu hoa văn lên xem thật kỹ.

 

Đột nhiên, một vài ý tưởng lóe lên trong tâm trí nàng.

 

Nàng vội vàng lấy giấy bút ra và phác thảo ý tưởng hoa văn trong đầu lên giấy.

 

Thấy vậy, La Tam Nương và Xuân Miên ở bên cạnh đều tiến đến gần.

 

Tô Vũ Loan đã vẽ ra ý tưởng trong đầu mình.

 

Nàng vẫn vẽ hoa mẫu đơn, nhưng hoa mẫu đơn này không rải rác mà bó lại với nhau.

 

Đóa hoa mẫu đơn lớn nhất được bao tròn bởi các mẫu hoa nhỏ khác nhau. Còn các khoảng trống thì được lấp đầy bằng các họa tiết phụ trợ, để giúp tăng hiệu ứng thị giác và sống động hơn.

 

‘Wow, bà chủ, đây là kiểu họa tiết mới phải không? Đẹp quá”. Xuân Miên lần đầu tiên nhìn thấy kiểu hoa văn như vậy, nàng ấy vô cùng kinh ngạc.

 

La Tam Nương cũng nhìn không chớp mắt, tập trung các họa tiết hoa văn thành một tổng thể hoa văn lớn, nhìn đẹp mắt và sang trọng hơn nhiều.

 

Nàng ta không nhịn được hỏi Tô Vũ Loan: “Tô cô nương, cô nương nghĩ ra kiểu mới này?”

 

Tổng thể này từ trước tới nay chưa từng xuất hiện.

 

Tô Vũ Loan đặt bút xuống, nhìn hoa văn trên giấy với vẻ khó tin.

 

“Ta chỉ vẽ lại một vài ý tưởng rời rạc xuất hiện trong đầu. Không ngờ nó lại đẹp như vậy”.

 

Sau đó nàng nói với La Tam Nương: “Tam Nương, ngươi hãy sao lại mẫu này rồi mang tới Lưu phủ”.

 

La Tam Nương gật đầu: “Được, mẫu hoa văn này mới lạ và sang trọng hơn những mẫu trước đây, ta nghĩ Lưu tiểu thư sẽ thích”.

 

Nửa tiếng sau, La Tam Nương quay về với vẻ mặt vui vẻ: “Tô cô nương, ổn rồi, Lưu tiểu thư rất thích mẫu hoa văn này, nói thêu giống như vậy”.

 

Nghe xong Tô Vũ Loan thở phài nhẹ nhõm, trên mặt hiện nét cười: “Thích là tốt rồi, coi như qua cửa ải đầu tiên”.

 

Bước thứ hai chính là vẽ kiểu dáng.

 

Dựa theo kích cỡ mà La Tam Nương mang về, vòng eo của Lưu tiểu thư khá là dày, nhưng lại yêu cầu giá y phải thon gọn.

 

Đây quả là một vấn đề khó khăn.

 

La Tam Nương hỏi: “Tô cô nương, ngươi có ý kiến gì không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-59-hoan-canh-kho-khan.html.]

 

Tô Vũ Loan nói: “Với kích thước của Lưu tiểu thư thì không thể làm nôit bật vòng eo và các đường nét cơ thể khi mặc giá y được. Vì vậy chỉ có thể tìm cách khiến cho nhìn tổng thể thấy nàng ta bớt béo hơn”.

 

...

 

Sau khi xác định được mẫu váy, Tô Vũ Loan đích thân đi tới tiệm vải để chọn một tấm vải đỏ thật lớn, một dải lụa đỏ và một cuộn chỉ tơ vàng.

 

Vì để thêu giá y chon Lưu tiểu thư mà Tô Vũ Loan đã đặc biệt chuẩn bị một căn phòng khác ở sân phía sau cho La Tam Nương ở.

 

Ban ngày, nàng bận rộng việc trong cửa hàng, đến tối rảnh rỗi hơn, nàng đến phía sau giúp đỡ làm việc.

 

Mấy ngày nay, nàng đều bận rộn đến tận tối muộn mới quay về Thẩm gia.

 

...

 

Sáng sớm, khi Tô Vũ Loan vẫn đang ngủ, bị một tiếng hét đánh thức.

 

Nàng mặc quần áo rồi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Thẩm Ninh đeo mạng che mặt đang vội vàng chạy tới phòng chính.

 

Trong phòng chính, Thẩm bà tử ngồi trên giường với vẻ mặt hoảng loạn.

 

“Nương, có chuyện gì thế? Làm sao vậy?” Thẩm Ninh đi tới trước mặt Thẩm bà tử, lo lắng hỏi.

 

Đây là lần đầu tiên Tô Vũ Loan thấy Thẩm bà tử hoảng hốt như vậy, nên đoán rằng đã xảy ra chuyện gì đó khủng khiếp.

 

Một lúc lâu sau, Thẩm bà tử mới hồi thần lại, nhìn Thẩm Ninh với vẻ mặt áy náy, “Ninh tỷ nhi, nương... nương xin lỗi con...”

 

Thẩm Ninh bị câu nói không đầu không cuối của bà ta làm cho bối rối, vội vàng hỏi: “Nương, nương đang nói gì thế? Đã xảy ra chuyện gì?”

 

Thẩm mẫu chỉ vào cái hộp ở đầu giường, môi run run nói: “Ta, ta bỏ vào đó 60 lượng bạc, giờ đã biến mất!”

 

“Cái gì? Hai mắt Thẩm Ninh kinh ngạc trừng lớn, “Sao có thể mất được?”

 

Sáu mươi lượng đó là sính lễ của Chu gia, nếu không còn thì nàng ta sẽ phải gả sang đó.

 

Chuyện này khiến cho Thẩm Ninh cực kì lo lắng, nàng ta liên tục hỏi Thẩm mẫu có phải để quên ở chỗ nào khác hay không?

 

Thẩm bà tử lắc đầu bất lực: “Không thể để ở chỗ khác được, ta khóa nó trong chiếc hộp này. Sáng nay ta mở hộp  để lấy bạc trả lại cho Chu gia, nhưng không thấy bạc đâu cả”.

 

Nói tới chuyện này, Thẩm bà tử cũng cảm thấy khó hiểu, bởi vì từ lần Thẩm ninh trộm bạc lần trước, bà ta luôn giữ chìa khóa ở bên cạnh.

 

Khóa của chiếc hộp này vẫn chắc chắn, nhưng bạc lại biến mất.

 

Chẳng lẽ là có ma hay sao?

 

Tô Vũ Loan im lặng đứng một bên, lặng lẽ quan sát mọi thứ trong phòng.

 

Chuyện này liên quan đến hôn nhân của Thẩm Ninh, nên chắc chắn Thẩm bà tử sẽ không nói dối.

 

Chỉ có thể là tiền đã bị lấy trộm.

 

Đúng lúc này, một tiếng cười quen thuộc truyền từ ngoài cửa vào: “Tẩu tử, ngươi có nhà không?”

 

Ba người cũng nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy Chu bà tử, người hôm đó đến cầu thân.

 

“Nương, con phải làm sao bây giờ? Người Chu gia tới rồi”.

 

Thẩm bà tử cũng nhíu mày, vốn hôm nay bà ta dự định đến cửa Chu gia để trả lại sính lễ, nhưng không ngờ Chu bà tử lại đến cửa trước.

 

Bây giờ bạc cũng không thấy, bà ta nên giải thích thế nào với Chu gia.

 

“Nương, con không muốn gả cho Chu Đào, nương phải nghĩ cách giúp con”. Thẩm Ninh lo lắng đến mức giọng cũng run rẩy.

 

Thẩm bà tử vỗ vỗ bàn tay nàng ta: “Đừng lo lắng, nương sẽ có cách”.

 

Sau đó bà ta nhìn Tô Vũ Loan: “Vũ Loan, đi gặp khách cùng ta”.

 

Tô Vũ Loan đi theo bà ta ra bên ngoài, đón tiếp mời Chu bà tử vào phòng chính.

 

“Tẩu tử, Ninh nhi nà tẩu nghĩ thế nào?”

 

Hôm nay, Chu bà tử mặc một chiếc áo màu đỏ tươi, khuôn mặt tràn đầy sức sống, như thể quyết tâm đạt được cuộc hôn nhân này.

 

Loading...