Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 41: Thông cáo

Cập nhật lúc: 2024-10-22 21:46:49
Lượt xem: 14

Lời La Tam Nương nói nhắc nhở Tô Ngọc Uyển, ngày hôm sau khi vừa đến thị trấn, nàng lập tức đi tới hẻm Móng Ngựa.

 

Trong căn nhà đổ nát có năm sáu tên khất cái rách rưới nhếch nhác đang ngồi.

 

Tô Ngọc Uyển không dám đến quá gần, chỉ đứng từ xa lặng lẽ quan sát.

 

Thế nhưng trong đám khất cái này không có bóng dáng của tên chân thọt ngày hôm qua.

 

Nàng không dám ở lại quá lâu, vì thế nhanh chóng quay lại cửa hàng.

 

Hôm nay là ngày thứ hai khai trương, hoạt động mua hàng thêu tặng lót đế giày hôm qua được truyền bá rộng khắp nên hôm nay còn nhiều người đến hơn.

 

La Tam Nương phải gấp rút làm lót đế, không thể giúp nàng được cho nên một mình Tô Ngọc Uyển phải bận rộn vô cùng.

 

Chỉ trong buổi sáng, hai mươi ba mươi bức thêu đã được bán ra, đồng thời cũng tặng đi khoảng bốn năm mươi đôi lót đế giày.

 

Mãi cho đến gần giờ ăn trưa lượng người cũng vãn, cuối cùng nàng đã có thể hít thở một hơi thật sâu và cứng ngắc ngồi xuống ghế.

 

Xoa xoa cổ tay đau nhức, Tô Ngọc Uyển tự nhủ trước đây nàng phải đi bộ trên phố, vào hẻm nhỏ gào to bán hàng, giờ đã trở thành chủ một cửa hàng, không cần phải lang thang trên phố nữa mà còn cảm thấy mệt mỏi hơn nhiều.

 

Chính là nàng không lường được sự kiện này lại thu hút nhiều người đến vậy, biết thế nàng đã mời thêm một người hỗ trợ.

 

Lấy sổ sách ghi chép và túi đựng tiền ra, Tô Ngọc Uyển tính toán sơ qua. Hôm qua bán được hơn ba mươi bức thêu, thu được ba lượng tám bạc.

 

Còn trong buổi sáng hôm nay, khoảng hai ba mươi tấm thêu đã được bán, thu được hai lượng bạc.

 

Theo tình hình này, ngày hôm nay có thể sẽ kiếm được nhiều tiền hơn so với ngày hôm qua.

 

Từ đây có thể suy đoán được vào ngày mai còn có nhiều người hơn nữa, đương nhiên cũng sẽ bận rộn hơn.

 

Cho nên sau bữa cơm trưa, Tô Ngọc Uyển nhanh chóng viết một bảng thông báo rồi dán bên ngoài.

 

Một mình nàng không có ai hỗ trợ thì quá bận rộn, đặc biệt là dịp cuối năm này, lượng người trong trấn ngày càng nhiều, nên trong cửa hàng sẽ càng bận hơn.

 

Sau khi dán thông báo không lâu, có rất nhiều người đã đến quan sát nhưng rồi đều quay người bỏ đi.

 

Tô Ngọc Uyển thắc mắc, chẳng lẽ mức lương nàng đưa ra ít quá nên không ai muốn?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-41-thong-cao.html.]

Nhưng mỗi tháng nàng chi trả được hai lượng bạc, không thể nhiều hơn.

 

Đang băn khoăn không biết có nên tăng tiền lương hàng tháng lên một chút hay không thì có một giọng nói “vang dội” cất lên từ phía sau: “Ngươi đang tuyển người sao? Ta có thể ứng tuyển không?”

 

 Nghe thấy giọng nói này, Tô Ngọc Uyển có dự cảm không tốt. Khi quay người lại, nàng lập tức sửng sốt.

 

Nàng thấy... một cô nương vạm vỡ đứng trước mặt nàng!?

 

Dáng người của Tô Ngọc Uyển vốn đã cao gầy nhưng cô nương này còn cao hơn Tô Ngọc Uyển một cái đầu, dáng người cũng thô tráng như nam nhân.

 

Chuyện này...

 

Tô Ngọc Uyển sửng sốt một lúc, cô nương này nhìn qua không giống đến gây chuyện, nàng tuyển người làm, không tuyển tay đấm.

 

"Bà chủ, ngươi đang tuyển người đúng không?” Thấy Tô Ngọc Uyển không nói gì, cô nương kia hỏi lại.

 

Tô Ngọc Uyển gật đầu nói: "Có tuyển."

 

Cô nương này còn không thèm nhìn thông báo, trực tiếp hỏi nàng: "Có bao cơm không?”

 

Tô Ngọc Uyển kinh ngạc, ngơ ngác gật đầu: "Có, hai bữa ăn trưa và ăn tối."

 

Cô nương kai nghe thấy vậy, đôi mắt chợt sáng lên, mỉm cười nói: "Thật tốt quá, vậy thì ta sẽ làm việc cho ngươi."

 

Nói rồi, nàng ấy sải bước đi vào trong cửa hàng.

 

"...?”

 

"Này, này... cô nương...”

 

Tô Ngọc Uyển đuổi theo, bỗng thấy cô nương kia xoay người lại, cau mày bực bội.

 

"Ngươi hối hận à?”

 

Tô Ngọc Uyển “...”

 

“Không phải, cô nương, ngươi không hỏi tiền lương một tháng bao nhiêu sao?”

 

Cô nương này có lẽ không biết chữ, nếu nàng ấy đưa mức lương yêu cầu, Tô Ngọc Uyển sẽ nói giảm bớt đi, để nàng ấy có thể tự mình rời đi.

Loading...