Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 2: Thư đến lại là hưu thư 2

Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:00:18
Lượt xem: 31

Trước khi Thẩm bà tử bước ra khỏi cửa, Tô Ngọc Uyển khó nhọc mở miệng gọi một tiếng.

 

Bà Thẩm giật mình, chân vừa bước ra ngoài đã vội vàng rụt lại.

 

"Ngọc Uyển, có phải con sắp sinh rồi không?"

 

Tô Ngọc Uyển cắn răng chịu đau, khẽ gật đầu.

 

"Mau, mau nằm xuống!"

 

Thẩm bà tử vội vàng đỡ nàng vào trong phòng, để nàng nằm thẳng lên giường, cất cái gối cao đi.

 

Sau đó, bà ta quay người chạy ra ngoài.

 

Thấy Thẩm Ninh vẫn đang cầm bức thư đứng ở cổng, Thẩm bà tử vô cùng sốt ruột.

 

“Ninh tỷ nhi, con còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Cất thư đi trước đã, mau chạy sang đầu thôn gọi Triệu đại nương đến!"

 

Triệu đại nương là người chuyên đỡ đẻ trong thôn.

 

Thẩm Ninh nghe thấy vậy nhưng vẫn đứng yên không động đậy, liếc mắt nhìn về phía phòng sinh rồi nhếch môi khinh thường.

 

Thẩm bà tử trừng nàng ta một cái: “Đồ cứng đầu, lão nương còn không sai bảo nổi con nữa sao?"

 

Thấy Thẩm bà tử  định tự đi gọi Triệu đại nương, Thẩm Ninh vội vàng kéo tay bà ta lại: “Nương, nương đừng lo cho đại tẩu nữa, nương xem cái này đi.”

 

"Cái gì?"

 

Thẩm bà tử vừa định lên tiếng, Thẩm Ninh đã lập tức giơ ngón tay lên "suỵt" một tiếng, sau đó mở bức thư mà mình vừa đọc xong ra, đưa tới trước mặt Thẩm bà tử.

 

Ngày xưa, cha của Thẩm bà tử là đồng sinh, nhờ vậy nên bà ta cũng biết được vài chữ.

 

Những bức thư nhà bình thường, bà ta có thể đọc hiểu được. 

 

Thẩm Ninh đưa tới hai bức thư. 

 

Ánh mắt của Thẩm bà tử  ngay lập tức bị thu hút bởi bức thư có hai chữ lớn "hưu thư" viết trên đó.

 

Bà ta giật mình, lo sợ mình nhìn nhầm, vội vàng cầm bức hưu thư đến trước mặt xem kỹ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-2-thu-den-lai-la-huu-thu-2.html.]

Trong hưu thư, Thẩm Tự dùng lời lẽ ôn hòa, nói rằng trước kia hắn ta nhỏ tuổi không hiểu chuyện, tuỳ ý cha mẹ mua một cô nương trong sạch đến hầu hạ mình mà không biết, nên cảm thấy vô cùng áy náy với Tô Ngọc Uyển. 

 

Bây giờ hắn ta đỗ Trạng Nguyên, đã gặp được nữ nhi mà mình thật lòng yêu thương ở kinh thành, không nên ép buộc Tô Ngọc Uyển phải ở lại Thẩm gia, muốn cho nàng được tự do ra đi. Nể tình  tình cảm nhiều năm gắn bó, hắn ta nghĩ Tô Ngọc Uyển chắc cũng không đành lòng chia rẽ hắn ta với nữ tử trong lòng, nên mong nàng chấp thuận.

 

Bức thư nhà thứ hai kể chi tiết về những gì Thẩm Tự đã trải qua sau khi vào kinh thành. 

 

Khi tham gia kỳ thi hương, hắn ta đã được Thị Lang bộ Lại cũng là quan chủ khảo chú ý đến.

 

Lần này vào kinh thành, thấy hắn ta thi đỗ trạng nguyên, Thị Lang bộ Lại trực tiếp bắt rể dưới bảng. 

 

Thẩm Tự và thiên kim của Thị Lang bộ Lại vừa gặp mặt đã nảy sinh tình cảm, đã định hôn ước.

 

Trong thư còn nói, đợi khi Thẩm bà tử lo liệu xong việc trong nhà, Thẩm Tự sẽ lập tức cho người đón nương và muội muội vào kinh thành. 

 

Cái gọi là lo liệu này ám chỉ việc đuổi Tô Ngọc Uyển ra khỏi nhà. 

 

Người thê tử từ nhỏ làm bạn cùng lớn lên, giờ đây lại trở thành gánh nặng.

 

Thẩm bà tử không biết phải làm thế nào.

 

 Thẩm Tự không biết Tô Ngọc Uyển đang mang thai, bây giờ hắn ta lại muốn hưu thê, vậy thì đứa tôn nhi này phải xử lý thế nào?

 

"Nương còn chần chừ gì nữa?" Thẩm Ninh thấy nương mình vẫn còn đang do dự, liền thúc giục: "Đại ca lấy được thiên kim nhà quan, sau này Thẩm gia chúng ta cũng coi như là có địa vị ở kinh thành, đây là chuyện vinh quang cho tổ tiên, nương còn phải suy nghĩ gì nữa?"

 

Thẩm bà tử nhận ra được ý tứ trong lời nói của Thẩm Ninh, liền hỏi: "Ninh tỷ nhi, con có ý gì vậy?"

 

Thẩm Ninh liếc mắt nhìn ra bên ngoài, chắc chắn không có ai đi qua, lúc này mới cúi đầu nói nhỏ: "Tô Ngọc Uyển đang mang trong bụng một đứa bé, hơn nữa lại sắp sinh rồi. Một khi nàng rời khỏi Thẩm gia, đứa bé đó sẽ phải ném lại cho hai nương con chúng ta. Sau này, chúng ta lên kinh thành, liệu vị đại tẩu mới kia có chấp nhận đứa trẻ này không?"

 

Thẩm bà tử  nghe vậy thì giật mình. 

 

Thẩm Ninh lại tiếp tục nói: "Đại ca  không biết Tô Ngọc Uyển đang mang thai nên mới viết hưu thư. Theo con thấy, chúng ta hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải xử lý triệt để một lần, nhân lúc nàng ta lâm bồn, tiễn hai nương con nàng ta đi một lượt một xác hai mạng, vĩnh viễn trừ bỏ hậu hoạ."

 

Thẩm bà tử nghe xong thì mặt mày tái mét. 

 

Thẩm Ninh bĩu môi, tiếp tục thêm mắm thêm muối: "Dù sao năm xưa, nếu không phải nhà chúng ta bỏ tiền ra mua Tô Ngọc Uyển về thì nàng ta cũng đã c.h.ế.t rồi. Cái mạng này vốn là cha nương ban cho nàng ta."

 

"Nuôi nàng ta bao nhiêu năm như vậy, bây giờ đến lúc cần dùng đến, nàng ta đương nhiên phải trả lại."

 

Thẩm Ninh đảo mắt, nói những lời cuối cùng: “Con nói tới đây thôi. Nương đã vất vả nuôi đại ca thành đạt, nếu chỉ vì đứa bé này mà không tiếc ảnh hưởng đến tình cảm giữa đại ca và đại tẩu mới, làm cản trở tương lai của đại ca thì nương cứ giữ lại hai nương con nàng ta đi!"

 

Thẩm bà tử nghe xong, càng nghĩ càng thấy rất có lý. Không có thiên kim nhà nào chịu làm kế mẫu cho con của người khác. Sự do dự trong lòng bà ta lập tức tan biến, ánh mắt trở nên đen tối đầy hung ác.

Loading...