Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 517
Cập nhật lúc: 2025-10-07 05:43:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Trường Sinh tựa đầu vai Sở Hoằng Du.
Nàng hồi tưởng thuở thơ ấu, khi nàng vẫn . Trong thế giới của nàng, chỉ duy nhất bóng hình ca ca.
Ca ca ngày ngày trò chuyện cùng nàng, kể bao chuyện xưa, dốc sức dẫn dắt nàng khỏi thế giới bé nhỏ của chính .
Nàng cảm thấy vô cùng may mắn khi một ca ca song sinh. Hai chúng thể cảm nhận nỗi thống khổ lẫn niềm vui của , dẫu chỉ một thể nhưng thể cùng tồn tại hai loại cảm xúc.
“Ca ca, dẫu cho tương lai biến cố gì, hai chúng mãi đổi .” Sở Trường Sinh vươn ngón tay út .
Sở Hoằng Du vươn ngón tay, ngoéo lấy ngón tay của nàng, ôn nhu đáp: “Kiếp , chúng nguyện .”
“Đệ ghen tị quá, hừ!” Sở Hoằng Giác, đang phụ trách nâng vạt áo cưới phía , bất mãn lên tiếng: “Hai thật quá đáng! Cứ mãi thủ thỉ, gạt sang một bên. Kiếp nữa, ca ca!”
Sở Trường Sinh đầu, khẽ vươn ngón tay: “Được thôi, kiếp sẽ đến hai ca ca!”
Sở Hoằng Giác thỏa nguyện mà ngoéo tay với Sở Trường Sinh.
Vân Sơ khẽ bật , đoạn lắc đầu.
Sở Dực cùng nàng đưa Sở Trường Sinh đến đại môn điện Thái Hòa.
Cỗ kiệu hoa lộng lẫy của Mộ Dung gia chờ sẵn nơi đó. Sở Hoằng Du và Sở Hoằng Giác cùng dìu Sở Trường Sinh kiệu hoa.
Khoảnh khắc mành kiệu hoa rủ xuống, chóp mũi Sở Trường Sinh bỗng dưng cay xót.
Dẫu cho phủ mới tọa lạc cạnh hoàng cung, nhưng rốt cuộc cũng xuất giá theo chồng. Vạn vật tựa hồ chẳng còn như thuở ban đầu, nàng nén nổi khao khát òa .
Nàng thấy phụ mẫu cùng ca ca đều đang khẽ mỉm . Nàng cứ thế để mặc giọt lệ tuôn rơi, bởi lẽ mặt phụ mẫu, nàng chẳng cần che giấu cảm xúc của lòng .
Hốc mắt Vân Sơ cũng hoe đỏ.
Kiều nương xưa nay gia đình nâng niu trong lòng bàn tay, nay xuất giá. Sao thể khỏi sầu muộn trong lòng?
“Nương, đến lượt .” Sở Hoằng Du nhếch môi : “Xin phụ hoàng mẫu hậu chủ trì đại điển phong hậu cho !”
Sở Dực duỗi tay, sửa sang hỉ phục đỏ thẫm rực rỡ cho nhi tử: “Từ hôm nay trở , con chính thức trở thành trưởng thành, phụ hy vọng con lấy dũng khí của bậc dũng giả, trí tuệ của bậc trí giả, hành động của bậc hành giả, thành mỗi sự vụ quốc gia đại sự, gánh vác trách nhiệm thiên hạ bách tính. Phụ tin tưởng tương lai của Đại Tấn sẽ càng phồn thịnh hơn ngày hôm nay.”
Sở Hoằng Du gật đầu: “Vâng, phụ hoàng!”
“Nhất định thành hôn thì mới trở thành lớn ?” Sở Hoằng Giác hỏi: “Nếu cả đời con thành thì sẽ tiểu hài nhi cả đời ?”
“Đệ thôi !” Sở Hoằng Du khẽ giật khóe môi: “Ta thường xuyên giao du cùng ít thiên kim khuê tú nơi kinh thành, nhiều giai nhân trao tặng túi thơm thêu chỉ.”
Ngay đó, ánh mắt lạnh lùng của Sở Dực quét tới.
Sở Hoằng Giác rụt cổ : “Đại ca, đừng bại hoại thanh danh của , vẫn còn là hài tử...”
Sở Dực đưa tay nhéo tai tiểu tử , lạnh lùng : “Còn dám hồ đồ như thì sẽ tước bỏ phong hào Yến Vương của con.”
“Con sai phụ hoàng!” Sở Hoằng Giác vội vàng tránh khỏi bàn tay : “Đại điển phong hậu sắp bắt đầu , đừng để lỡ giờ lành, , mau thôi.”
Trước cổng điện Thái Hòa, Hà Tĩnh Như vận cung phục Hoàng hậu đỏ rực thêu phượng hoàng, ma ma cùng quan viên Lễ Bộ dẫn đường, từng bước một tiến về phía Sở Hoằng Du.
Giờ lành điểm, Đại điển kết thúc, Hoàng đế và Hoàng hậu chính thức thành hôn, Đại Tấn nghênh đón vị mẫu nghi thiên hạ của .
Ngày hôm đó, hoàng thất đại hỉ, Bộ Hộ ban bố chính lệnh, nông hộ Đại Tấn miễn thuế một năm, vô bách tính sôi nổi ngợi ca.
“Vị Thiên tử trẻ tuổi của chúng quả là nhân hậu, đại hôn cũng quên nỗi nhọc nhằn của những nông hộ như chúng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-517.html.]
“Xem năm nay chúng cần thắt lưng buộc bụng , thật sự là quá , cảm tạ Hoàng Thượng Hoàng Hậu, đây đúng là may mắn của chúng .”
“Tạ bà tử, chớ sầu muộn nữa, năm nay sẽ đói bụng .”
Tạ bà tử đầu tóc bạc phơ, khom lưng ruộng. Bà lau mồ hôi, ngước về phía hoàng cung.
Nếu Vân Sơ ở đây thì chắc chắn thể nhận đây chính là Tạ thái thái, Nguyên thị.
Đả kích liên tiếp ập tới, thêm bao lo toan gánh nặng cuộc sống khiến lưng bà còng xuống, trở thành một lão phụ nhân tầm thường nơi thôn dã.
“Ai nha Tạ bà tử, trưởng tôn nhà bà gây chuyện .” Hàng xóm cách vách hảo tâm chạy tới báo cho bà chuyện xảy ở nhà.
Nguyên thị khiêng cuốc, mau chóng chạy về nhà.
Giờ đây, bà đang chung sống cùng hai tôn nhi, là Tạ Thế Duy và Tạ Thế Khang, trưởng tôn cùng tiểu tôn tử. Người ở đây một ai trưởng tôn đích thực của bà tên là Tạ Thế An, cũng bà còn một tôn tử tên Tạ Thế Doãn, càng bà hai tôn nữ, một tên Tạ Phinh, một tên Tạ Nhàn.
Có một , bà vô tình bản từng dùng bữa cùng bàn với đương kim Thái Hậu thì đời chê hồi lâu, còn cho là bà hồ đồ mất trí.
Lúc ban đầu, sự che chở của Sơ nhi, bà đưa hai tôn tử về nhà cũ của Tạ gia ở Ký Châu, nhận bộ ruộng đất của Tạ gia.
Bởi vì Sơ nhi âm thầm phù trợ, tộc nhân Tạ gia căn bản chẳng dám manh động chút nào.
bà ngờ Duy ca nhi sa cờ bạc, tán gia bại sản, khiến bao công sức đổ sông đổ bể, bà trở thành trò cho khắp tộc nhân Tạ gia.
Cuối cùng, bà buộc bán sạch của cải, ruộng vườn, nhà cửa để lấy bạc, đưa Duy ca nhi tìm nơi trú ngụ mới, cấm túc Duy ca nhi cho phép ngoài phó hội chiếu bạc.
Dẫu Duy ca nhi đến tuổi thành gia, song bà nào dám tính chuyện hôn sự cho , e rằng sẽ hại đời con gái nhà .
Nguyên thị chạy về nhà, Tạ Thế Khang đang ở cửa, vội vàng báo: “Nãi nãi, nhị ca tự đập đầu đến chảy m.á.u .”
Nguyên thị cuống quýt chạy đến bên cạnh căn phòng khóa chặt, bốn phía đều niêm phong bằng ván gỗ. Tạ Thế Duy ở bên trong gầm thét như dã thú, phẫn nộ rống lên: “Thả ngoài, ngoài!”
“Duy ca nhi, con lời nãi , nhà nào còn gánh nổi thêm biến cố nào nữa đây.” Nguyên thị ngừng lau nước mắt: “Nãi nấu mì cho con, con dùng tạm chút đỉnh chúng sẽ liệu .”
Bà đến nhà bếp nấu mì, cho thêm một gói tán thuốc, nấu xong thì đưa đến bên khung cửa sổ gian phòng đó.
Tạ Thế Duy đói quá mức, lập tức bưng tô mì ngấu nghiến dùng bữa. Vừa ăn xong thì liền chìm hôn mê bất tỉnh.
Lúc Nguyên thị mới mở cửa gỗ , cẩn trọng dọn dẹp những thứ ô uế bên trong, đắp chăn cho Tạ Thế Duy, đoạn rời khỏi phòng, cánh cửa một nữa khóa chặt.
Bà ngoài Tạ Thế Khang đang bên cạnh, khẽ khàng bảo: “Khang ca nhi, con thấy cảnh con đấy ư, tuyệt nhiên đừng bao giờ học theo . Cả một đời e chỉ thể trải qua trong gian phòng chẳng thể thấy ánh mặt trời , còn con, con giống . Nhà chúng năm mẫu ruộng, chỉ cần thu hoạch là thể tích cóp chút ngân lượng, vài ba năm ắt sẽ gom đủ sính lễ cho con.”
Tạ Thế Khang ngây thơ hỏi: “Sính lễ là gì , nãi nãi?”
“Ấy chính là tiền vốn để con rước thê tử về đấy.” Nguyên thị sờ đầu nó: “Đi thôi, nãi sẽ dạy con ruộng.”
Khang ca nhi dẫu ngốc nghếch cũng chẳng , chỉ cần lời, hiểu việc đồng áng là thể sinh tồn.
Khổ cực của quá khứ sẽ qua , sống ắt về phía .
Hai đồng, lúa chín vàng trĩu bông, đung đưa trong gió, tỏa ngát hương đồng.
Vô vàn nông phu đang cần mẫn lao động đồng.
Thân lúa trĩu hạt dệt thành sóng lúa, trải dài theo làn gió.
Gà Mái Leo Núi
Có gió xuân, mưa hè.
Có sương thu, tuyết đông.
Quả là một năm bội thu, ắt hẳn sẽ là khởi đầu cho một thời kỳ thịnh thế phồn vinh.
HOÀN