Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 455
Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:17:49
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời lẽ như một gáo nước lạnh tạt thẳng Công bộ Thượng thư, khiến nhiệt huyết trong lòng ông tức khắc ngưng kết thành băng giá.
Hộ bộ Thượng thư dậy: “Ta còn việc riêng, xin cáo từ .”
Ông liền tức tốc đến phủ Nhiếp Chính Vương.
Vương phủ nhiều mưu sĩ, đều là những Sở Thụy trọng dụng, mỗi ngày ông đều cùng bọn họ đàm luận chính sự, từ đó cũng tiếp thu ít kiến thức hữu dụng.
Thấy Hộ bộ Thượng thư đến, Sở Thụy liền hiệu cho đám mưu sĩ lui .
“Chu đại nhân, mời .” Sở Thụy ôn hòa : “Chu đại nhân gần đây trù liệu quân lương, vất vả cho ngài .”
“Chẳng nhọc chi, đây đều là bổn phận của thần.” Hộ bộ Thượng thư Chu đại nhân đáp lời: “Chuyện tranh chấp giữa Vương gia và Thái hậu các đại thần trong triều đồn đại, e rằng là Thái hậu cố ý tung tin ngoài, cốt để những kẻ thuộc phái trung lập sớm ngày đưa quyết định.”
Sở Thụy lạnh: “Nếu nàng tay, cũng chẳng cần hạ thủ lưu tình.”
Chu đại nhân thẳng , cung kính : “Vương gia, xin cứ dặn dò.”
“Hãy truyền tin tức ngoài, rằng Thái hậu một mực dốc lực tấn công Đông Lăng, song lương thảo cùng quân lương đủ, do đó đang ý định tăng thuế má.” Sở Thụy nhấp một ngụm , tiếp tục : “Trước buổi thiết triều sáng mai, bổn vương thấy tin tức lan truyền khắp các hang cùng ngõ hẻm trong kinh thành.”
Chu đại nhân lên, chắp tay : “Dạ, thần lập tức lo liệu.”
Chạng vạng cùng ngày, tin tức đồn đại khắp kinh thành.
Gà Mái Leo Núi
“Chư vị chăng, Thái hậu chủ trương tấn công Đông Lăng!”
“Nếu Đông Lăng mưu hại Thái tử Đại Tấn , Đại Tấn để một ấu hài lên ngôi Hoàng đế? Đông Lăng đáng diệt vong! Hành động của Thái hậu chính là thể hiện ý chí của thần dân Đại Tấn, ủng hộ!”
“Ta cũng tán đồng!”
“Ha hả, chư vị nghĩ cũng quá thiển cận . Đánh giặc là ? Chẳng cần ngân lượng, nhiều ngân lượng ? Số bạc đó từ mà ?”
“Hoàng hậu cùng Hoàng thượng băng hà, chư vị chăng quốc khố tiêu tốn bao nhiêu? Hiện giờ Đại Tấn căn bản còn ngân lượng để xuất binh đ.á.n.h giặc.”
“Đệ của thê tử một vị thúc thúc quan phụ tá trong triều, y Thái hậu tính tăng thuế buôn, thuế ruộng, lấy bạc từ bách tính để trù quân lương.”
“Trời đất ơi, quốc gia xuất binh, dựa mà bắt bách tính xuất tiền? Cuộc sống của chúng đủ khốn đốn !”
“Vì cớ gì quốc gia đại sự để một nữ nhân quyết định? Thái hậu mới độ hai mươi, tư cách gì mà buông rèm chấp chính, dám quyết định đại sự như ?”
“Đánh giặc là quốc sự trọng đại, tăng thuế má cũng là đại sự, mà để một nữ nhân quyết định, ha ha, Đại Tấn e rằng sắp diệt vong .”
“Nữ tử can dự chính sự, chẳng Đại Tấn sắp suy tàn ?”
“...”
Vô khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đều bàn tán xôn xao, đương nhiên những lời cũng truyền tới triều đình.
Lúc thượng triều, vị quan tiên phong cất lời: “Bẩm Thái Hậu nương nương, hiện giờ muôn dân bách tính đều bàn tán rằng nữ tử nên tham gia việc triều chính, Thái Hậu nghĩ về việc ?”
Vân Sơ rèm châu, khẽ mỉm : “Vậy chư vị đại nhân ý kiến gì?”
“Thái Hậu buông rèm nhiếp chính, một là vì phò tá ấu đế, hai là để củng cố quốc bản, mà quốc bản của Đại Tấn chính là lê dân bá tánh.” Hộ bộ Thượng thư Chu đại nhân lên tiếng : “Nước thể nâng thuyền, nhưng cũng thể lật thuyền. Dân chúng tụ tập sẽ biến thành một thế lực lớn, đến lúc đó, Đại Tấn sẽ rơi cảnh thù trong giặc ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-455.html.]
Chu đại nhân bước khỏi hàng tấu: “Để định dân tâm, thần cho rằng, khi Hoàng Thượng đủ tám tuổi, Thái Hậu nên kết thúc việc buông rèm nhiếp chính.”
Từ khi Thái Hậu buông rèm chấp chính đến nay cũng chỉ mới hơn một tháng.
Trong vòng một tháng , các tấu chương đều đưa tới chỗ Thái Hậu. Sau khi phê duyệt, nàng sẽ trả cho các đại thần. Những đại thần đó thể Thái Hậu quả thật tài trị quốc.
Thế nhưng dân chúng phản kháng quá mức kịch liệt, nếu kẻ tâm kích động thì quả thật sẽ tạo thành nội loạn.
Phần lớn binh lực của Đại Tấn đều tập trung ở Tây Cương, nay điều thêm tướng sĩ tới phía Đông, quân binh trấn giữ kinh thành còn bao nhiêu. Nếu xảy nội loạn thì sẽ khó lòng khống chế.
“Vậy ai gia xin hỏi chư vị một chút.” Vân Sơ bình thản : “Một tháng , bá tánh dân gian cũng phản ứng dữ dội như . Tại bắt đầu từ đêm qua, đa bá tánh nổi dậy cấm đoán Thái Hậu tham gia chính sự?”
Cừu đại nhân cất lời : “Đó là bởi Thái Hậu chủ trương tấn công Đông Lăng.”
Vân Sơ tiếp tục : “Ai gia nhớ rõ khi đưa ý định tấn công Đông Lăng, đa phần bá tánh đều chủ chiến, tuyệt đối thể là vì nguyên nhân .”
“Vi thần loáng thoáng.” Bình Tân hầu dậy: “Không là ai loan tin Thái Hậu tăng thuế má để gom góp quân lương, việc chạm đến lợi ích căn bản của lê dân bá tánh, vì thế mới khiến đám dân chúng bách gia trăm họ đó tụ phản kháng chuyện .”
Vân Sơ cong môi : “Vậy ai gia hỏi một vấn đề cuối cùng, ai gia từng là sẽ tăng thuế má ?”
Bình Tân hầu lớn tiếng : “Thái Hậu bao giờ tới chuyện .”
“Cho nên những tin tức lan truyền trong dân gian đều là lời đồn thất thiệt vô căn cứ.” Vân Sơ nhanh chậm : “Nếu xem lời đồn vô căn cứ là lý do buộc ai gia kết thúc việc buông rèm chấp chính thì khác gì biến đổi chóng vánh như trở bàn tay, há chẳng quá đỗi nực ?”
Hộ bộ Thượng thư Chu đại nhân về phía những đại thần trong triều.
Thế cục mà ông và Nhiếp Chính Vương tỉ mỉ an bài Thái Hậu phá giải dễ như trở bàn tay.
Ông cố gắng áp chế cảm xúc, chắp tay : “Thần cho rằng dân chúng lo lắng lý. Khai chiến với Đông Lăng, lương thảo, quân lương, tiền tuất an ủi, chỗ nào cũng cần một lượng lớn bạc. Quốc khố thâm hụt nghiêm trọng... nếu chiến tranh kéo dài, nếu thắng trận, nếu giữ yên bình cho quốc gia thì cũng chỉ thể gia tăng thuế má.”
“Thật là lố bịch!” Nhiếp Chu lạnh cất lời: “Một Hộ bộ Thượng thư như ngươi đề xuất tăng thuế má thì là vì giữ quốc gia an , mà Thái Hậu dù từng tới tăng thuế bá tánh lên án vì 'nữ tử tham dự triều chính', ngay cả triều đình cũng bức bách nàng thoái vị. Chư vị nam nhi đồng loạt gây khó dễ một nữ tử, thử hỏi còn chút liêm sỉ nào chăng?”
Sắc mặt Chu đại nhân khi xanh khi đỏ.
Dù nữa, đó cũng là Hộ bộ Thượng thư đầu lục bộ, mà một Thiếu phó Nhị phẩm như Nhiếp Chu dám khiến y mất mặt.
Ngay lúc , Vân Trạch bỗng dậy, cất tiếng: “Trước đây, Thái Hậu từng chấp thuận Chu đại nhân về việc trù lương thảo. Đến hôm nay, lương thảo gom năm triệu thạch.”
Lời dứt, triều đình chợt xôn xao.
“Năm triệu thạch ư?”
“Số lương thảo đủ cung ứng cho hàng trăm ngàn đại quân .”
“Thái Hậu lấy ngân lượng từ mà trù nhiều lương thảo đến thế?”
Vân Trạch tiếp lời: “Thái Hậu dùng bộ của hồi môn của .”
Mọi lập tức nhớ , ba năm Thái Hậu và Bình Tây Vương đại hôn, của hồi môn ngày đó xa hoa đến mức dùng “thập lý hồng trang” để hình dung cũng chẳng đủ, quả thực khiến kinh ngạc đến nỗi nghẹt thở.
Toàn bộ hồi môn lớn đến nhường , đều đổi lấy lương thảo ư?
“Kẻ nào dám nữ tử bằng nam nhi!” Nhiếp Chu cất tiếng sang sảng: “Vào thời khắc mấu chốt của Đại Tấn, Thái Hậu quyên góp bộ hồi môn của . Ta cả gan thỉnh giáo chư vị một câu, thê tử của các vị, ai nguyện ý hiến dâng hết hồi môn của cho tướng sĩ Đại Tấn chăng?”
Toàn thể triều thần nhất thời lặng thinh.