Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 448

Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:17:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Toàn bộ triều dã, quả thật tìm thích hợp hơn Hứa thái sư.

“Có một thể.” Hình Bộ thượng thư Kỷ đại nhân mở lời: “Đó chính là lão sư của Hứa thái sư.”

Gà Mái Leo Núi

“Hừ! Hứa thái sư sáu mươi, lão sư của ông ít nhất cũng thất tuần, e là còn tại thế chăng.”

“E rằng chỉ Hứa thái sư là thích hợp nhất để đảm nhiệm chức đế sư.”

“Lão sư của Hứa thái sư chính là Âu Dương lão nhỉ?”

Hứa thái sư khẽ khựng , vẻ u ám gương mặt chợt bừng lên chút ánh sáng hy vọng.

Cuối cùng ông cũng tìm đường thoát .

Ông mở miệng : “Lão sư của đúng là Âu Dương lão Âu Dương Diệp. Lão nhân gia vẫn còn tại thế, năm nay cửu tuần, ở tại một thôn trang ở ngoài thành... Lão nhân gia tuổi cao sức yếu, thật khó lòng đảm nhiệm chức đế sư.”

Sở Thụy , duy nhất phù hợp nay gần cửu tuần, e là đang liệt giường chờ ngày tạ thế. Ngay cả ý trời cũng đang giúp sức cho .

Hắn mở miệng : “Dẫu cũng nên thử một phen. Nếu Âu Dương lão nguyện ý cung dạy dỗ Hoàng Thượng thì đó là phúc của Đại Tấn .”

“Chính , quả thực nên như .”

“Chẳng nên cử ai thỉnh mời?”

“Để .” Vân Trạch mở lời: “Âu Dương tuổi cao như , e là khó mời . Ta một ý tưởng thế , các vị thử xem .”

Nhiếp Chu cổ vũ: “Vân đại nhân cứ việc .”

“Chi bằng để Thái Hậu buông rèm nhiếp chính.” Vân Trạch dứt lời, cả triều đình tức khắc chấn động. Hắn lập tức giơ tay đè xuống, tiếp lời: “Hoàng Thượng tuổi còn thơ ấu, Hứa thái sư chẳng thể quản thúc, chắc thể thỉnh Âu Dương , duy nhất đời thể quản giáo Hoàng Thượng chỉ thể là Thái Hậu nương nương. Hơn nữa, việc Thái Hậu buông rèm nhiếp chính cũng là chuyện từng , trong sử sách Đại Tấn cũng từng ghi sự việc tương tự. Đợi đến khi Hoàng Thượng thể tự quản lý triều chính thì quyền nhiếp chính lập tức thu hồi, chư vị nghĩ ?”

Sở Thụy mở miệng : “Tiên đế chỉ định năm vị đại thần phụ quốc cho Hoàng Thượng, cần Thái Hậu nương nương nhọc lòng.”

năm vị đại thần phụ quốc cùng một đế sư cũng chẳng thể quản thúc Hoàng Thượng.” Vân Trạch về phía bộ văn võ bá quan: “Hoàng Thượng còn đến tám tuổi, là lứa tuổi hiếu động bồng bột. Nếu tăng cường quản giáo mà cứ buông thả như thì ngày e rằng sẽ trở thành bạo quân. Chẳng lẽ chư vị thấy giang sơn Đại Tấn từng bước từng bước lụn bại, sa hiểm cảnh ư?”

“Ta xin tán đồng buông rèm nhiếp chính!” Một vị lão thần : “Để kể cho chư vị một chuyện xưa. Khi còn trẻ, từng sủng diệt thê, hòa ly với thê tử, trưởng tử khi nhỏ quản giáo, lớn lên thành kẻ ngỗ nghịch khó dạy bảo, gây nhiễu loạn khắp chốn… Bởi thế, thỉnh cố thê trở về, nhờ nàng quản giáo nhi tử. Dưới sự răn dạy khéo léo của nàng, cuối cùng nhi tử của cũng nên . Dù hơn ba mươi tuổi mới thi đậu tiến sĩ nhưng cũng mãn nguyện… Hoàng Thượng tuổi còn nhỏ, là thời điểm cần mẫu ân cần dạy bảo. Buông rèm nhiếp chính là lựa chọn tối ưu lúc .”

Bình Tân hầu lớn tiếng : “Vi thần tán thành!”

“Vi thần cũng tán thành!”

“Kính mời Thái Hậu buông rèm nhiếp chính!”

Văn võ bá quan ít nhiều cũng đều hiểu rõ, nắm giữ quyền lực bây giờ chính là Nhiếp Chính Vương, khống chế triều cương.

Lúc quả thực cần Thái Hậu lâm triều tấu và đưa quyết sách thì mới thể tạo thành thế đối lập với Nhiếp Chính Vương, nếu tiểu hoàng đế sẽ nuông chiều mà hỏng nát, cuối cùng phế bỏ ngôi vị, gây nên cảnh nội loạn…

Đa triều thần đều đồng thuận để Thái Hậu buông rèm nhiếp chính.

Bè cánh của Sở Thụy đều âm thanh của những áp đảo. Hắn thể âm thầm thu mua hoặc ám sát những đại thần đó, nhưng giữa chốn triều đường đông đảo như , còn lựa chọn thứ hai, chỉ đành bất đắc dĩ chấp thuận để Thái Hậu thượng triều.

Hơn nữa tiểu hoàng đế lập tức hạ lệnh: “Truyền, Thái Hậu buông rèm nhiếp chính!”

Trên triều, bá quan văn võ san sát .

Vân Sơ mặc triều phục Thái Hậu màu tím đen, vạt áo dài thướt tha chạm đất, ung dung bước từng bước từ ngoài cửa đại điện trong.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-448.html.]

Văn võ bá quan dạt sang hai bên nhường một con đường ở giữa, cung kính nghênh đón Thái Hậu điện thượng triều.

Tiểu thái giám sớm đặt một chiếc tọa cụ mềm mại phía long ỷ, ngăn cách với long ỷ bằng một chiếc rèm châu.

Vân Sơ bước lên bậc thang, bên cạnh long ỷ, bá quan văn võ : “Hoàng Thượng còn nhỏ tuổi, hiếu động bồng bột tùy hứng. Vì xã tắc Đại Tấn thái bình thịnh vượng, ai gia thể tạm thời lâm triều. May chư vị đại thần đều thấu hiểu đại cục, đây quả là hồng phúc của Đại Tấn . Đợi đến khi Hoàng Thượng tự quản lý triều chính, ai gia lập tức trở về cung dưỡng già.”

Sở Thụy ở hàng đầu tiên Vân Sơ.

Hắn ở đó, cũng ngẩng đầu mới thể thấy nàng.

Nàng rõ ràng chỉ đôi mươi, khoác quan phục Thái Hậu, đầu đội mũ quan của Thái Hậu, dung nhan tô điểm kỹ càng, thêm phần già dặn, khiến trông như thêm mười tuổi, cũng càng lộ rõ khí thế uy nghiêm, xứng đáng với tôn vị Thái Hậu.

Thái giám bên cạnh nàng nhấc châu liêm, nàng khoan thai bước , an tọa ghế, châu liêm buông xuống, bóng dáng nàng thấp thoáng, ẩn hiện mơ hồ.

Lúc triều hội mới chính thức bắt đầu.

Quần thần lượt bước lên khải bẩm một ít quốc kế dân sinh đại sự...

Từ đầu đến cuối, Vân Sơ chẳng thốt lấy một lời nào. Lần đầu thượng triều, đương nhiên nàng cần lắng thấu đáo, quan sát tường tận. Chỉ tĩnh tâm quan sát mới mong phát hiện những điều thầm kín nay vẫn bỏ lơ, ví như đoàn đại thần thuộc phe phái nào, vị đại thần nào ương ngạnh cố chấp, vị nào chỉ lo nghĩ mắt, vị nào ngấm ngầm kết bè kéo cánh... Ngồi vị trí tối cao, quả thật thể quan sát rành mạch những việc cơ mật .

Dù nàng thốt lời, Sở Hoằng Du vẫn thỉnh thoảng ngước , theo ánh mắt của nàng mà liệu bề hành sự.

Khi gần đến ngọ, triều hội mới chính thức bãi kiến.

Sở Thụy ngước mắt Vân Sơ từ rèm bước , nắm tay tiểu hoàng đế rời khỏi chính điện từ cánh cửa hữu biên.

Ánh mắt trầm xuống, sải bước về phía các vị đại thần đang tập trung, châu đầu ghé tai bàn luận.

Đám đại thần do Đại học sĩ Lý thủ phụ cầm đầu, đều là các quan văn thuộc phái thanh lưu ở Nội Các và Hàn Lâm Viện, cũng chính là những khối xương cứng khó nuốt triều đình.

Từ xưa văn nhân vẫn giữ thanh cao, khinh thường việc kết bè kết cánh, khinh thường khác lôi kéo, khinh thường sự dụ hoặc của vàng bạc... Trong tay bọn họ bút, trong lòng bọn họ quốc, liên kết với cũng thể tụ thành một thế lực lớn.

Trước đây, tốn hao ít tâm lực mới chiêu dụ Bá Viễn hầu của Nội Các.

Hắn ngờ Bá Viễn hầu là một nữ tử, phá tan mưu tính của .

Cũng vì để định đám mới liệt tên Lý thủ phụ danh sách phụ quốc đại thần.

“Lý thủ phụ, Tiền đại nhân, Vệ đại nhân..” Sở Thụy tới, chắp tay : “Chẳng chư vị điều gì chỉ giáo về buổi lâm triều hôm nay chăng?”

“Nhiếp Chính Vương.” Lý thủ phụ chắp tay đáp lễ: “Hôm nay triều còn vài việc ngã ngũ, chẳng Nhiếp Chính Vương đang đề cập đến những chuyện đó chăng?”

Sở Thụy lắc đầu: “Thái Hậu buông rèm chấp chính, thế lực ngoại thích Vân gia đang bành trướng quá đỗi thuận lợi, lo e một ngày, ngoại thích sẽ can dự triều chính...”

“Việc ...” Vệ đại nhân chần chờ một chút : “Tuy việc khả năng xảy , song việc để Thái Hậu buông rèm chấp chính hiện tại là thượng sách. Đợi đến khi Hoàng Thượng khôn lớn, thu hồi quyền hành chấp chính là sự ắt sẽ thuận lợi mà giải quyết.”

Lý thủ phụ bình thản : “Quả đúng là như .”

Một bên là Nhiếp Chính Vương chính nắm giữ quyền hành triều chính.

Một bên là ngoại thích Vân gia đang ngày càng lớn mạnh.

Chỉ khi hai bên thế lực ngang hàng mới mong giữ vững cục diện triều chính định.

Sở Thụy thêm gì nữa, đoàn triều thần cũng theo đó mà lượt giải tán.

 

Loading...