Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 447

Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:17:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Cường vội vàng đuổi theo, chợt bắt gặp Sở Hoằng Du đang vận long bào ngay ngoài cửa.

“Lâm đại nhân chớ phí tâm cơ.” Sở Hoằng Du khẽ mỉm : “Lâm Đông Đông là thị độc nhất do trẫm tự chỉ định, sẽ dễ dàng từ bỏ . Trẫm còn với , nếu cha cho cung, thì cứ một hai nháo ba thắt cổ. Hắn hỏi nếu với tới xà ngang thì , trẫm bèn bảo thì thể tự đập đầu vách, thể gieo xuống sông, còn thể dùng đao phay tự vẫn...”

“Hoàng Thượng!”

Lâm Cường kinh hãi tột độ, lập tức thất thố, nhịn thốt lên thất thanh.

Sở Hoằng Du tiếp lời: “Nếu ngươi nguyện trung thành với Nhiếp Chính Vương, ngươi thể vinh hoa phú quý, nhưng sẽ mất nhi tử của . Đừng tưởng rằng Nhiếp Chính Vương sẽ bảo hộ nhi tử của ngươi, đến ngay cả cốt nhục của còn nỡ tay sát hại nữa là... Ài chà, Lâm đại nhân ắt hẳn sẽ chẳng bận tâm , dù tiền tài sung túc ắt sẽ mỹ vây quanh, bao nhiêu nhi tử chẳng . Ôi chao, Đông Đông đáng thương, đến lúc đó trẫm nhất định sẽ tìm một nơi phong thủy bảo địa an táng cho ...”

Lâm Cường những lời khiến cho nổi giận đùng đùng.

Ông run rẩy hỏi: “Hoàng Thượng... Hoàng Thượng vi thần thế nào thì mới nguyện ý buông tha Đông Đông?”

“Nhiếp Chính Vương ắt hẳn bố trí ít tai mắt bên cạnh trẫm và Thái Hậu nhỉ.” Sở Hoằng Du khẽ nhếch khóe môi: “Trẫm cho ngươi một danh sách, ngươi hãy đổi đám bằng những kẻ ghi trong danh sách .”

“Chuyện ...”

Lâm Cường do dự.

“Lâm đại nhân, trẫm chỉ cho ngươi một khắc thời gian để suy nghĩ.” Nụ mặt Sở Hoằng Du trở nên tàn nhẫn: “Hậu quả , Lâm đại nhân hẳn rõ.”

Lâm Cường siết chặt nắm tay.

Ông phát hiện thực chẳng đường nào để lựa chọn.

Vinh hoa phú quý và quyền thế đương nhiên trọng yếu, nhưng nếu nhi tử duy nhất cũng còn thì những thứ còn nghĩa lý gì nữa chăng?

Hơn nữa, tiểu Hoàng đế cũng sai.

Đến cả thê tử đang mang cốt nhục của mà Sở Thụy cũng nỡ lòng sát hại, huống chi là một cữu cữu nhiều năm qua như ông ?

Nếu một ngày nào đó trong tương lai cần lót đường trải lối, liệu ông trở thành bia đá kê chân của Sở Thụy ?

Phàm là , ắt tìm đường lui cho .

Dẫu chẳng màng tới bản , cũng nên suy tính vì Đông Đông.

Ông cất lời: “Chỉ cần đổi những thôi là đủ chăng? Hay còn cần chi điều khác?”

Sở Hoằng Du chậm rãi cất lời: “, chỉ cần ngươi thành một việc .”

Lâm Cường khẽ c.ắ.n môi: “Vâng, vi thần lĩnh mệnh!”

Sở Hoằng Du bèn trao danh sách chuẩn từ sớm cho Lâm Cường.

Thống lĩnh Ngự Lâm Quân là Phàn Minh. Dẫu Phàn Minh cách chức, song trong tám ngàn cấm quân vẫn còn ít tay chân của .

Thay những kẻ tai mắt ở Ngự Thư Phòng cùng An Khang Cung bằng thủ hạ của Phàn Minh, ắt thể ngăn chặn nhãn tuyến của Sở Thụy.

Lâm Cường giấu kỹ danh sách, cung kính : “Vậy vi thần cứ xem như chuyện từng diễn .”

“Không, nhất định xảy .” Sở Hoằng Du tươi hồn nhiên, tựa hồ vướng bụi trần, chậm rãi : “Ngươi cùng trẫm đàm đạo ở Ngự Thư Phòng lâu đến thế, Nhiếp Chính Vương há thể ? Sau khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, ngươi hãy đến diện kiến mà cáo giác . Ngày mai lâm triều, nhất là khiến Ngự Sử Đài hạch tội trẫm, tội danh càng nghiêm trọng càng , ngươi ?”

Lâm Cường tuy rõ ý nghĩa sâu xa, song vẫn gật đầu tuân lệnh: “... Vâng.”

Bước khỏi thư phòng, ông ngoái đầu Lâm Đông Đông đang cùng lũ hài tử quyền quý vui vẻ đùa giỡn.

Ông khỏi thở dài một tiếng, lòng ngổn ngang trăm mối.

Sáng hôm , buổi thượng triều diễn .

Tiểu hoàng đế mải mê say giấc, khiến bá quan văn võ chờ đợi ròng rã nửa canh giờ, mới khoan thai xuất hiện. Vừa an tọa lên long ỷ, Người ngáp một dài, bộ dáng uể oải như còn đang chìm trong mộng mị.

Vốn dĩ đáng lẽ bàn bạc quốc kế dân sinh đại sự, song một đám Ngự sử của Ngự Sử Đài chọc giận, việc đầu tiên khi lâm triều chính là hạch tội ấu đế.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-447.html.]

“Tổng thể lịch sử mấy trăm năm của Đại Tấn , trừ những khi quân vương lâm trọng bệnh mà lâm triều, từng một vị hoàng đế nào chậm trễ đến thế!”

Gà Mái Leo Núi

“Thần còn rằng khi Người theo học, dẫn dụ bảy tám thư đồng trốn tiết, khiến Hứa thái sư giận đến phát bệnh.”

“Thần kể, ngày hôm qua Hoàng Thượng hạ lệnh cho một thư đồng nhảy xuống ao. Giữa tiết trời đông lạnh lẽo , một tiểu hài tử nhỏ tuổi như nhảy xuống nước, e rằng sẽ đoạt mạng .”

“Hoàng Thượng quá đỗi tùy hứng, nào chút khí độ của bậc quân vương...”

Nghe một đám đại thần bên liên tiếp hạch tội, ấu đế lộ rõ vẻ vui, cất giọng non nớt: “Trẫm còn tròn tám tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn, ngủ thêm một giấc thì hề gì?”

Người bèn phắt dậy, lớn tiếng : “Hứa thái sư giảng bài thật sự quá đỗi tẻ nhạt, trẫm lão phu giảng bài, việc đó gì sai ?”

“Lâm Đông Đông tự tuyên bố bơi lội, một mực chứng minh cho trẫm xem, nào trẫm cố tình xúi giục . Vả , sự việc cũng gây án mạng, chăng?”

Chư vị đại thần nhao nhao lắc đầu.

“Ôi chao, Hoàng Thượng quả là quá đỗi hoang đường.”

“Không chịu giảng bài đành, còn uy h.i.ế.p tính mạng kẻ khác.”

“E rằng giang sơn Đại Tấn sẽ sớm hủy hoại trong tay Người mất thôi...”

Sở Thụy ở hàng đầu, khẽ nhếch môi lạnh.

Tiểu hoàng đế càng hoang đường hồ đồ, càng lý do chính đáng để phế truất ấu đế...

lúc , Vân Trạch bước , chư thần mà cất lời: “Chư vị đại thần chỉ chăm chăm chỉ trích Hoàng Thượng, thử suy xét nguyên do vì Người biến đổi đến nông nỗi ? Phải rằng khi ở Quốc Tử Giám, Hoàng Thượng là học sinh nhỏ tuổi nhất, song vô cùng Vương quý mến. Vương thậm chí còn từng , đợi thêm hai ba năm nữa, tài học của Người sẽ chẳng kém Mạnh Thâm là bao. Một hài tử ưu tú đến nhường , cớ khi đăng cơ trở nên hoang đường, càn rỡ chứ?”

Lời dứt, cả đám tức khắc lâm trầm mặc.

, nhà họ cũng hài tử đến Quốc Tử Giám sách, đương nhiên cũng khi còn là hoàng tử, Bệ hạ thể hiện hề kém, xứng đáng với hai chữ "xuất chúng" .

khi đăng cơ Hoàng Thượng biến thành kẻ như hiện tại, rốt cuộc vấn đề ?

“Đó là vì khi bước lên ngôi vị chí tôn, còn ai thể quản giáo Hoàng Thượng. Bệ hạ tựa như con diều đứt dây, dần chệch khỏi quỹ đạo ban đầu.” Vân Trạch cất lời: “Hứa thái sư là đế sư, tròn trách nhiệm của một đế sư. Không Hứa thái sư lời nào biện giải ?”

Trong thời gian , Hứa thái sư thoáng chốc già trông thấy.

Cả tộc của ông đều Sở Thụy uy hiếp, ông chỉ thể nguyện trung thành với Sở Thụy.

Sở Thụy ông khiến ấu đế trở nên hoang phế.

Vì thế, ông chỉ dạy cho ấu đế những thứ bàng môn tả đạo như Thái Cực bát quái, âm dương ngũ hành...

Lương tâm ông day dứt thôi.

Một bên là giang sơn Đại Tấn.

Một bên là tính mạng của tộc nhân.

Dù chọn thế nào cũng là sai, ông chỉ thể giày vò bản . Trong hai tháng ngắn ngủi, ông già hơn mười tuổi.

Ông thoái ẩn, nữa, nhưng ông thể đào tẩu .

Ông nhướng mắt thẳng Vân Trạch: “Vậy xin hỏi Vân đại nhân để tròn trách nhiệm của đế sư? Đối với tiểu Hoàng đế ngỗ nghịch như , thế nào mới kéo con diều đứt dây con đường ban đầu?”

“Thật nực .” Bình Tân hầu khẽ nhếch môi: “Vân đại nhân cũng đế sư, rõ những chuyện ? Chẳng Hứa thái sư nên tự cân nhắc , bằng thì ngươi đế sư để gì!”

“Nói đúng.” Nhiếp Chu bước : “Nếu Hứa thái sư năng lực thì chi bằng nhường cho khác.”

Lúc Sở Thụy mới nhàn nhạt mở miệng: “Vậy xin hỏi Nhiếp đại nhân, cả triều văn võ, ai tư cách đế sư hơn Hứa thái sư?”

Hắn dứt lời, bộ ở đó đều cứng họng.

Hứa thái sư là lão sư của Tiên hoàng. Lúc Tiên hoàng Thái tử, Hứa thái sư là Thiếu sư, khi Tiên hoàng đăng cơ thì trở thành Thái sư, địa vị càng thêm củng cố.

 

Loading...