Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 443

Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:17:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thượng thư và Thái úy đều là trọng thần Nhất phẩm, Thái Hòa Vương của tiên đế, cũng là vị Vương gia danh vọng nhất triều. Việc an bài đích tử của những nhà đến thư đồng cho hoàng đế cũng xem như hợp quy củ.

mà—

Ánh mắt Vân Trạch tức thì trầm xuống.

Mấy hài tử đều là những kẻ hiểu chuyện nức tiếng ở kinh thành. Để một đám tiểu tử cứng đầu lì lợm cùng sách với đế vương, cái lòng lang thú của kẻ rõ như ban ngày.

Hắn bước , cất lời: “Hoàng thượng còn nhỏ, chỉ bốn thư đồng thì ít. Đích trưởng tử Vân Chấn Giang của vi thần tài tình nhạy bén, thể đảm nhiệm chức thị độc...”

“Không , cần Giang .” Sở Hoằng Du chợt giả vờ nũng: “Huynh quá khô khan, thích .”

Sở Thụy cong môi hỏi: “Vậy nhi tử Mạnh Thâm của công chúa Khánh Hoa thì ?”

“Hắn cũng , trông y hệt một tiểu lão đầu.” Sở Hoằng Du dậy, cân nhắc một chút : “Ngoài những vị Nhiếp Chính Vương an bài , thấy ấu tử của Công Tôn gia cũng tệ, chẳng Lâm đại nhân cũng nhi tử , còn...”

Hắn tên một vài , ý mặt Sở Thụy càng thêm sâu sắc.

Vị ấu đế chỉ là một hài tử còn ham mê vui đùa, đáng để sợ hãi.

Vân Sơ thông minh như , thể dạy dỗ ... đúng , nhớ , tân đế hài tử sinh của Vân Sơ.

Bãi triều, cuối cùng Sở Hoằng cũng thể nghỉ ngơi.

Chỉ là nửa canh giờ nhập học, chẳng thì giờ đến An Khang Cung, chỉ đành dùng vội bữa cơm, y phục tức tốc đến Ngự Thư Phòng.

Vân Sơ cũng ngóng chuyện triều chính.

Nàng dạo một vòng quanh hoàng cung, đầu tiên là đến lãnh cung một chuyến. Giờ đây nơi tu sửa, từ nay về , hậu cung sẽ còn lãnh cung.

Nếu còn ân sủng, hà cớ gì biếm lãnh cung? Đây quả là nỗi bất công lớn nhất dành cho nữ nhân nơi hậu cung.

Sau đó, nàng thuận đường đến thỉnh an Vân phi cùng Ân phi. Sau khi nhị vị thành lão thái phi, tâm tình cũng bình thản hơn nhiều, ngày ngày còn rủ Thục phi đến Ngự Hoa Viên thưởng .

Cuối cùng, nàng đến cửa Ngự Thư Phòng.

Hai chủ tử quyền uy nhất trong cung giờ đây chính là ấu đế và Thái Hậu. Thái Hậu giá lâm, thái giám giữ cửa nào dám lơ là, vội quỳ rạp vấn an.

Vân Sơ vẫy vẫy tay, ý bảo chúng gây động tĩnh.

Nàng bước trong, thấy thanh âm của Hứa thái sư vọng từ Ngự Thư Phòng. Nàng lắng hồi lâu, sắc mặt dần dần trầm xuống.

Tân quân đăng cơ, đế sư giảng dạy tân đế thuật đế vương, thuật dùng , thuật tung hoành ngang dọc, chứ nào những thứ bàng môn tả đạo .

Nàng thể hiểu vì Hứa thái sư trung thành với Sở Thụy, là vì tính mạng của cả tộc y đang Sở Thụy uy hiếp.

Song dù hiểu, nghĩa là sẽ chấp thuận.

Người tính tình ngu dốt như Khánh Hoa, thị phi đúng sai còn thể giữ vững bản tâm.

Vậy mà Hứa thái sư lợi dụng chức danh đế sư để cố ý trì hoãn việc học tập trị quốc của tân đế...

Vân Sơ bước đến sương phòng bên cạnh Ngự Thư Phòng dùng , mãi đến gần chạng vạng mới kết thúc buổi học ngày hôm đó.

Sở Hoằng Du bước , Thái giám Tiểu An Tử bước đến khẽ khàng bẩm báo: “Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương ngự giá, hiện đang dùng tại tây sương phòng.”

Gương mặt Sở Hoằng Du lập tức hiện lên nụ tươi tắn, vội vàng chạy ào tới tây sương phòng. Phi vài bước, chợt nhận điều , liền bước chậm , chắp tay lưng, vẻ lớn, cửa tây sương phòng cất lời: “Mẫu hậu, nhi thần tan học.”

Vân Sơ hiệu cho tiến .

Sở Hoằng Du thong thả ung dung bước trong, lệnh Tiểu An Tử khép cửa . Chờ đến khi tầm mắt của bên ngoài ngăn cách, mới yên vị ghế: “Cuối cùng cũng thể an tọa một cách thoải mái.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-443.html.]

Vân Sơ mỉm : “Chẳng ban nãy con vẫn sách như thế đó ư?”

“Ban nãy nhiều quan sát như , thật đoan chính, lưng thẳng tắp, dáng đó quả thật vô cùng mệt nhọc.” Sở Hoằng Du dựa ghế: “Làm Hoàng đế cũng quả là một việc mệt mỏi.”

Vân Sơ cất lời hỏi: “Ban nãy nhi tử thực sự lọt tai những gì Hứa thái sư dạy dỗ ?”

“Ta Hứa thái sư là của Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương sắp xếp kẻ lão sư của , rõ ràng là ý đồ chẳng lành.” Tiểu gia hỏa khẽ hừ lạnh một tiếng: “Đã rõ lòng ông , cớ gì lời ông dạy, nhỡ ông dạy hư thì , nương? Khi thượng triều, tự sách khác, dù cũng là Hoàng đế, Hứa thái sư cũng chẳng dám phê bình .”

“Nhi tử quả là thông minh lanh lợi.” Vân Sơ tiếp tục hỏi: “Vậy tại con cự tuyệt việc Giang ca nhi và Thâm ca nhi đến thị độc cho con?”

Sở Hoằng Du nghiêm mặt đáp: “Giang ca văn võ song , Thâm ca là văn Trạng Nguyên trời sinh, hai họ tài năng xuất chúng. Nếu để họ ở bên cạnh e rằng sẽ chẳng thỏa, dễ Nhiếp Chính Vương lôi kéo vòng xoáy tranh quyền đoạt lợi chốn triều đình. Khi họ cần chuyên tâm dùi mài kinh sử, cứ để họ yên học hành. Học hành thành tài, triều quan mới thể chân chính phò tá . Nương, thấy ?”

Vân Sơ thực sự đôi chút kinh ngạc.

Nàng thật sự ngờ nhi tử thấu hiểu đạo lý lớn lao đến .

Thật , nếu để Giang ca nhi cùng Thâm ca nhi đến bạn với Hoàng đế, e rằng cả hai hài tử đều sẽ Sở Thụy giám thị, nào còn lòng nghiên cứu học vấn, tất nhiên sẽ trì hoãn tiền đồ.

“Những kẻ chọn đều là lũ bao cỏ, như Nhiếp Chính Vương mới đề phòng .” Sở Hoằng Du ngay ngắn: “Sau khi đăng cơ sẽ mở ân khoa, đầu tháng Chạp năm nay sẽ thêm một đợt thi hội. Đến lúc , Giang ca và Thâm ca cũng đừng thất vọng. Họ thi đậu tiến sĩ, năm tham dự thi đình, như mới dễ dàng đề bạt họ triều quan.”

Vân Sơ dùng ánh mắt kinh ngạc nhi tử của .

Nàng một nữa nhận nhi tử của thực sự trưởng thành, còn là đứa trẻ cần nàng che chở trong chuyện.

“Người như ý gì, mặt dính vết bẩn nào ư?”

“Không , nương chỉ đang vui mừng thôi.” Vân Sơ sờ tóc : “Con giờ đây thể gánh vác nhiều trọng sự, cuối cùng nương cũng thể yên tâm phần nào.”

Gà Mái Leo Núi

Nàng khẽ ngưng, đoạn tiếp lời: “Nương chuẩn xuất cung tìm cho con một vị lão sư mới, chuyến sẽ mất khá nhiều ngày, con tự giữ gìn thể cho . Ta giao phó Trường Sinh và Giác ca nhi cho hoàng tổ mẫu của con trông nom, con cần phiền lòng .”

Sở Hoằng Du khẽ vuốt cằm, trầm tư: “Hoàng tổ mẫu liệu đáng tin chăng?”

Có một bận, hoàng tổ mẫu trông nom Trường Sinh nhưng để kẻ khác ức hiếp, cho đến tận bây giờ, y vẫn khắc ghi điều .

Vân Sơ khẽ : “Con khôn lớn, hoàng tổ mẫu của con tự nhiên cũng thêm phần thấu hiểu sự đời. Vả , còn cô nãi nãi của con, sẽ .”

Kể từ khi Sở Dực xảy biến cố, Ân phi dường như hóa thành một khác. Nay xưng bà một tiếng Ân thái phi, vị vốn xưa nay tùy tính, giờ đây trở nên trầm tĩnh ít lời. Chỉ khi đến đàm đạo đạo cùng Vân thái phi, mới hé mở tâm sự đôi chút, cũng càng thêm lưu tâm những bên cạnh, một mực bảo hộ các hài tử cẩn trọng.

Sáng sớm hôm , Vân Sơ ngự xe ngựa, dẫn theo thị vệ, lấy cớ xuất cung lễ Phật mà lặng lẽ rời .

Xe ngựa suốt cả một ngày trời, mới tới một trấn nhỏ ngoại ô kinh thành. Nơi đây một dãy núi, chân núi là một thôn làng bình dị, tận cuối thôn một tiểu viện rực rỡ trăm hoa. Gió thu se lạnh, cúc mùa thu khoe sắc, toát lên vẻ tao nhã vô cùng.

Khi xe ngựa chỉ còn cách tiểu viện một quãng ngắn, Vân Sơ hiệu dừng xe.

Nàng chỉ dẫn theo Thu Đồng và một tỳ nữ, bước về phía tiểu viện. Cửa viện tuy khép, song nàng vẫn tùy tiện bước , chỉ cất giọng dò hỏi: “Xin hỏi, vị nào ở đây ?”

“Là khách bộ hành đến xin chút nước chăng?”

Một thanh âm già dặn từ viện tử vọng .

Ngay đó, một vị lão nhân tinh thần quắc thước, đầy khí phách xuất hiện ở tiền viện.

Lão nhân tóc bạc phơ, râu cũng trắng xóa. Dù tinh thần ông vẫn quắc thước, song cũng thể , vị lão nhân ngoài bát tuần.

Vị chính là cựu cận thần của phụ Tiên Đế, đủ để nhận bối phận của cao đến nhường nào.

Vân Sơ từng sử sách, tường tận vì phụ Tiên Đế thể trở thành một minh quân, tạo dựng bao công tích vĩ đại đến thế, chính là nhờ một vị lão sư đồng thời là cố hữu như vị mắt đây.

Âu Dương Diệp, thuở thiếu thời nhập Quốc Tử Giám giữ chức Thị Độc. Sau , Hoàng Đế đăng cơ, ông phá lệ phong chức Thái Sư. Cả đời ông phò tá vị Hoàng Đế nọ bước lên đỉnh cao quyền lực, mở rộng bản đồ Đại Tấn, khiến các tiểu quốc lân bang danh kinh hồn bạt vía... Sau khi vị Hoàng Đế năm băng hà, Âu Dương Diệp từ chức Thái Sư, xưng quy ẩn sơn lâm.

Về , ông dựng nên một “học đường nhà tranh” giữa chốn thâm sơn.

 

Loading...