Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 441
Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:17:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Sơ ngẩng đầu bầu trời đầy , cố nuốt ngược bi thương trong.
Trong bóng đêm mịt mùng, nàng thấy một bóng đang sải bước tới.
Vẻ yếu mềm bi lụy gương mặt nàng gần như còn chút tăm , đó là vẻ băng lãnh.
“Thái Tử Phi... , hiện tại gọi một tiếng Thái Hậu.” Sở Thụy bước tới, cất lời: “Từ Thái Tử Phi trở thành Thái Hậu, e rằng ngươi chính là vị Thái Hậu ít tranh đấu nhất trong lịch sử đó.”
Vân Sơ như , đáp: “Vậy ai gia nên dâng lời cảm tạ với Nhiếp Chính Vương ?”
Sở Thụy nàng, chậm rãi : “Ta rõ ràng thể nâng đỡ Thất hoàng tử, thậm chí là Cửu hoàng tử Thập hoàng tử, nhưng cố tình chọn Hoàng thái tôn, ngươi vì ?”
Vân Sơ lạnh nhạt đáp lời.
“Đương nhiên là vì ngươi.” Sở Thụy nhẹ nhàng : “Ta hy vọng ngươi chịu đựng khổ sở...”
“Ha!” Tiếng nhạo của Vân Sơ cắt ngang lời y: “Thê tử và hài tử của Nhiếp Chính Vương mới khuất núi, ngươi về túc trực bên linh cữu của hai họ mà tới đây những lời , ngươi cảm thấy lố bịch ?”
Sắc mặt của Sở Thụy trong chớp mắt trở nên âm trầm.
Đèn lồng trắng lạnh lẽo rọi lên gương mặt y, khiến gương mặt đó càng thêm vẻ lạnh lẽo.
Y mím chặt môi thành một đường thẳng, phất tay áo rời .
Vân Sơ cất bước linh đường, bộ trong hoàng thất đều đang quỳ gối than, đốt vàng mã. Ngày đầu tiên, tất cả đều mặt tại đây, bốn mươi mấy ngày tiếp theo chỉ cần luân phiên túc trực bên linh cữu là , song như cũng dễ khiến kiệt sức.
Nàng bất động thanh sắc quỳ xuống, cúi đầu lặng lẽ hóa vàng mã.
Một đêm cứ thế trôi qua, bầu trời từ lúc nào hửng rạng đông.
Vân Sơ lên : “Chư vị thái phi hãy đưa các hoàng tử, công chúa hồi cung nghỉ ngơi , chốc lát nữa sẽ trở .”
Bọn Thục phi nương nương nay đều là lão thái phi, mà Vân Sơ là Thái Hậu, cũng chính là chủ nhân duy nhất của hậu cung hiện tại, đương nhiên sẽ theo lời nàng .
Ngoài linh đường vẫn còn nữ quyến và đại thần tang, trong linh đường chỉ còn Vân Sơ cùng Sở Hoằng Du.
Đây là đầu tiên kể từ khi tiên đế băng hà, mẫu tử hai mới cơ hội ở riêng.
Sở Hoằng Du đến khàn giọng, mở miệng : “Mẫu cũng nên hồi cung nghỉ ngơi, một nhi tử quỳ canh là đủ .”
“Du ca nhi, mẫu sẽ ở đây cùng con.” Vân Sơ ôn nhu : “Con là tân quân, nhất cử nhất động đều chịu sự soi xét của vạn dân. Bách quan sẽ chẳng vì con còn thơ ấu mà nương nhẹ lời khiển trách, nên ba ngày nay con vẫn luôn túc trực bên linh cữu. Lúc chỉ một mẫu ở đây, con cứ dựa mẫu ngủ một lát , đợi lát nữa tới, con tiếp tục tang.”
Sở Hoằng Du kiên định lắc đầu: “Nhi tử vẫn còn chịu đựng ...”
Vân Sơ ghì c.h.ặ.t t.a.y : “Giờ đây con thể gắng gượng, nhưng chắc mấy ngày tới vẫn kham nổi. Hoàng tổ phụ hẳn cũng sẽ chẳng nỡ lòng con cứ mãi quỳ canh mà nghỉ ngơi. Ngoan, hãy lời mẫu , ngủ một lát .”
Sở Hoằng Du bài vị mắt, hốc mắt đỏ hoe. Lúc mới ngoan ngoãn xuống đùi Vân Sơ chợp mắt.
Chàng khép mắt, giọng khản đặc thì thầm: “Trước đây nhi tử luôn tâm niệm Thái tử. Nào ngờ, đến cả cơ hội , nhi tử cũng chẳng ... Phụ thật quá tiêu dao, ngay thời điểm mấu chốt nhường bặt vô âm tín... Cũng may nhi tử trưởng thành, thể bảo hộ mẫu , bảo hộ cùng ...”
Chàng cứ thế lẩm bẩm trong cơn mê, dần chìm giấc ngủ.
Vân Sơ khẽ vỗ về tấm lưng nhi tử, ngẩng đầu bài vị, khẽ : “Phụ hoàng hãy an tâm, nhi tức nhất định sẽ bảo vệ vẹn giang sơn xã tắc, tuyệt để bất kỳ kẻ nào thừa cơ loạn...”
Tiên hoàng băng hà, kim quan quàn tại đại điện bốn mươi chín ngày khi cử hành đại tang.
Mỗi ngày, triều thần cùng nữ quyến trong cung đều phiên đến tang. Người hoàng thất chia thành ba ca luân phiên túc trực bên linh cữu, khiến khí tang thương bao trùm khắp chốn hoàng cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-441.html.]
Sở Hoằng Du mỗi buổi sáng đều túc trực bên linh cữu, mãi đến quá ngọ mới kết thúc. Chàng rời khỏi linh đường, ngước mắt về phía chư vị đại thần phụ quốc đang quỳ bậc thang, chắp tay lưng, khẽ ho một tiếng cất lời: “Hứa thái sư, Lý đại nhân, Chu đại nhân, Cừu đại nhân, các khanh hãy theo trẫm đến Ngự Thư Phòng.”
Tại Ngự Thư Phòng.
Thân ảnh nhỏ bé của Sở Hoằng Du cô độc long ỷ, dường như vương tọa uy nghiêm áp chế mất vài phần khí thế.
Bốn vị đại thần phụ quốc nghiêm chỉnh bên .
“Trẫm triệu chư khanh đến đây là để bàn bạc về việc đông chinh.” Sở Hoằng Du khẽ chau mày cất lời.
Gà Mái Leo Núi
Khi tin phụ mất tích truyền về triều, bấy giờ quần thần đều cho rằng ngài tử trận, phái binh đông chinh rửa hận, san bằng Đông Lăng.
Tuy nhiên, khi hoàng tổ phụ băng hà, còn ai nhắc đến việc nữa.
Trẫm thực lòng lo lắng cho phụ hoàng, nhanh chóng xuất binh đông chinh.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, e rằng việc chút khó khăn.” Hứa thái sư thở dài, đáp lời: “Đối với mỗi một triều đại, khi hoàng quyền đổi ngôi, tất thảy đều dẫn đến cảnh thù trong giặc ngoài. Nếu lúc phái binh đông chinh, kinh thành sẽ trở thành cái vỏ rỗng, dễ phát sinh những phiền toái đáng .”
Chu đại nhân gật đầu: “Hơn nữa, đây xuất binh một trăm năm mươi ngàn, nay chỉ thiệt hại hai mươi ngàn quân, còn một trăm ba mươi ngàn binh vẫn dư sức đ.á.n.h Đông Lăng.”
Cừu đại nhân cũng phụ họa: “Hoàng Thượng còn nhỏ tuổi, e rằng tường tận sự lợi hại khó lường của chuyện . Vả , Hoàng Thượng còn chính thức cử hành đại điển đăng cơ, chi bằng đợi khi đăng cơ hẵng bàn bạc việc .”
Thủ phụ Đại học sĩ Lý đại nhân vẫn trầm mặc lời nào.
Vị Thủ phụ thể vị trí tối cao , tất nhiên là kẻ đơn thuần. Ông đủ sức , ngoại trừ bản , ba vị đại thần còn đều là vây cánh của Nhiếp Chính Vương.
Ông quả thực khó hiểu vì một trung thần như Hứa thái sư thể kết bè kết phái cùng Nhiếp Chính Vương.
Trong năm đại thần phụ quốc, chỉ mỗi ông trung thành với ấu đế. Lời của ông ắt sẽ chèn ép, cất lời cũng chẳng khác biệt là bao.
“Hoàng Thượng đang nghị chuyện gì ?” Sở Thụy đột nhiên đẩy cửa bước , chắp tay : “Khi Tiên đế lâm chung hạ chiếu lệnh thần phò tá Hoàng Thượng. Nay Hoàng Thượng triệu tập quần thần nghị sự triệu kiến thần, chẳng lẽ Hoàng Thượng cho rằng thần đủ tư cách phụ quốc ư?”
Hắn dứt lời, Ngự Thư Phòng lập tức trở nên tĩnh mịch, một cỗ áp lực vô hình ập thẳng Sở Hoằng Du.
Sắc mặt Lý thủ phụ lập tức trầm xuống, dùng lời lẽ sắc lạnh với một ấu tử như thế, Nhiếp Chính Vương quả thực quá mức ngang ngược.
Ông đang cất lời, chợt ấu đế đáp: “Chẳng qua trẫm thấy Nhiếp Chính Vương mỗi ngày xử lý bao chính sự, hẳn thực sự quá đỗi mệt nhọc, vì trẫm mới cố tình triệu kiến Nhiếp Chính Vương tới nghị sự.”
Ngữ khí dịu dàng xen lẫn non nớt của khiến sắc mặt Sở Thụy dịu đôi phần: “Tận lực vì triều đình là việc mà thần nên .”
“Dẫu , cũng cần nghỉ ngơi cho mới thể tiếp tục. Ngày nào cũng túc trực bên linh cữu Tiên đế mà tang, trẫm thực sự quá mệt mỏi .” Sở Hoằng Du nhảy khỏi long ỷ: “Trẫm cần hồi cung nghỉ ngơi. Chư vị cứ tùy nghi xử lý việc triều chính.”
Hắn ngáp dài bước khỏi Ngự Thư Phòng, một đám thái giám cung nữ lượt theo .
Những cung nhân đều là do Ân phi tinh chọn tỉ mỉ đưa tới cho . Huyết mạch nhân của họ đều trong tay Ân phi, mặc sức định đoạt, như đám ít nhất sẽ kẻ khác mua chuộc.
Sở Thụy đầu Lý thủ phụ, cất lời : “Thánh chỉ sắc phong tước vị cho các hoàng tử, hoàng nữ, phong Thái phi, Thái Hậu đều cần Lý đại nhân lo toan.”
Lý thủ phụ gật đầu: “Vâng, Vương gia.”
Tuy ông là Nhất phẩm Thủ phụ, là cận thần bên cạnh thiên tử, dẫu coi là đại thần quyền cao chức trọng, nhưng khi mặt Nhiếp Chính Vương nắm giữ triều chính, ông vẫn phần yếu thế hơn.
Sau bảy bảy bốn chín ngày linh cữu Tiên đế quàn, cuối thu cũng tới, tiết trời càng lúc càng lạnh buốt.
Tân quân cùng bá quan văn võ và chư vị hoàng thất đưa Tiên đế hoàng lăng, hợp táng cùng Tiên Hoàng hậu. Sau khi tang lễ kết thúc, cũng là lúc đến ngày cử hành đại điển đăng cơ cho tân quân.
Nghi thức đăng cơ của thiên tử kéo dài suốt cả một buổi sáng.