Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 95: Võ Thắng Lợi lâm vào tuyệt vọng (3)

Cập nhật lúc: 2024-12-05 08:57:33
Lượt xem: 736

Khi anh ta vào phòng, lập tức nghe thấy tiếng đài phát thanh trong văn vang lên:

“… Bắt đầu từ ngày 25, tỉnh A gặp phải mưa đá trên diện rộng kéo dài liên tục năm ngày, lượng mưa vô cùng lớn, khiến đê điều hư hỏng tạo thành lũ lụt trên diện rộng, trước mắt có mười ba vạn người đang gặp phải tai họa, thiệt hại về tài sản ước tính…” Nghe xong, vẻ mặt ông chủ Đỗ và Tô Nhuyễn đều trở nên ngưng trọng.

Võ Thắng Lợi vô cùng nhàm chán, nhưng vì có tên to con như hổ rình mồi ở bên cạnh nên không dám làm chuyện xấu gì, anh ta nhìn quanh một vòng, tiện tay rút một quyển tiểu thuyết võ hiệp trên bàn bên cạnh, mở ra đọc say sưa.

Ban đầu thi thoảng anh ta còn nghe Tô Nhuyễn và ông chủ Đỗ đàm luận về chuyện lũ lụt trên radio: “Bao nhiêu hương trấn gặp nạn” “Di dời nạn dân” linh tinh… Sau đó anh ta dần dần chìm đắm trong câu chuyện Vi Tiểu Bảo vô lại một đường thăng quan phát tài cưới vợ đẹp, bởi vậy không nghe thấy trong cuộc đàm luận của hai người kia đã xuất hiện mấy chữ “Quyên tặng” và “Tiền lãi”…

Không biết qua bao lâu, đột nhiên Võ Thắng Lợi bị đẩy một cái, anh ta ngẩng đầu nhìn Tô Nhuyễn, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Vi Tiểu Bảo tìm mọi cách trêu đùa Mộc Kiếm Bình. Anh ta nở nụ cười xấu xa, hỏi: “Bà xã?”

Vân Chi

Sắc mặt Tô Nhuyễn không thay đổi, cười nói: “Qua đây ký tên một chút, ấn thêm dấu tay nữa, rồi chúng ta qua chỗ tòa soạn báo.”

Võ Thắng Lợi có chút mơ hồ: “Tòa soạn báo?”

Trong niên đại này, báo chí chính là phương tiện truyền bá tin tức phổ biến nhất, tòa soạn báo là nơi mọi người đều kính ngưỡng, có tên trên mặt báo chính là chuyện có thể tạo tiếng vang lớn trong toàn huyện.

Võ Thắng Lợi không nghĩ ra anh ta phải tới tòa soạn báo làm gì.

Tô Nhuyễn nói: “Chúng ta định quyên tặng một số vật tư cho khu tai nạn, chúng ta làm chuyện tốt phải cho người khác biết chứ, huống chi là chuyện có ý nghĩa như vậy.”

Ông chủ Đỗ nghe xong cũng nói: “Đồng chí Võ hào phóng, anh Long đi lấy Camera đi, lát nữa ký xong hợp đồng cậu chụp một kiểu với đồng chí Võ, giữ lại làm kỷ niệm.”

Võ Thắng Lợi vẫn có chút khó hiểu, nhưng nghe nói sắp được lên báo, ông chủ Đỗ còn cung kính với bản thân như vậy, anh ta cảm thấy không nên hỏi thêm.

Phải biết rằng bác trai anh ta cầm quyền lớn như vậy cũng mới chỉ lên báo một lần, mặc dù chỉ là trang nhỏ trên báo chiều của thị trấn Hoắc Tây, nhưng cũng đủ để bác trai anh ta nổi bật một khoảng thời gian, sau này trong huyện có chuyện tốt gì đều có phần của ông ấy, mấy năm qua được lợi không ít.

Nghĩ đến đây, anh ta nhìn về phía Tô Nhuyễn, là phỏng vấn giống anh ta nghĩ sao?

Quả nhiên, Tô Nhuyễn đã xác nhận: “Năm kia huyện Ứng Hòa gặp phải thiên tai, cục trưởng Võ dẫn đầu quyên tặng một vạn, cũng tổ chức đội ngũ tích cực nghĩ cách cứu viện, được phỏng vấn lên báo, chắc anh vẫn nhớ rõ nhỉ?”

Võ Thắng Lợi gật đầu, đương nhiên là nhớ rõ rồi. Lúc ấy bác trai anh ta chỉ làm bộ làm tịch như vậy, không ngờ lại mang đến lợi ích lớn không tưởng, mấy năm nay có chuyện cùng loại bác trai đều dẫn anh ta theo, chỉ là không may mắn như lần trước, không được phóng viên phỏng vấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-95-vo-thang-loi-lam-vao-tuyet-vong-3.html.]

Lúc ông chủ Đỗ qua phòng bên cạnh lấy đồ, Võ Thắng Lợi hỏi Tô Nhuyễn: “Đang yên đang lành quyên tặng làm gì? Sao còn được người ta phỏng vấn?”

“Sau khi bác trai anh quyên tặng, tiếp nhận phỏng vấn, lấy được bao nhiêu lợi ích anh không rõ sao?”

“Không phải lần này vừa lúc có thiên tai à? Tôi cũng muốn anh nổi danh.” Tô Nhuyễn híp mắt cười đầy ẩn ý: “Muốn cưới tôi, anh phải có chút gì đó mới được, ít nhất tôi cảm thấy để anh nổi tiếng khắp tỉnh Đông Lâm này cũng không tệ.”

Võ Thắng Lợi ngẫm nghĩ cẩn thận, cho rằng Tô Nhuyễn biết không thể trốn thoát khỏi bàn tay mình, nên dứt khoát chấp nhận số phận, chuyên tâm bồi dưỡng anh ta, bản thân gả qua cũng có thể diện hơn.

Chồng có thể diện, đương nhiên vợ được thơm lây rồi, không phải sao?

Nghĩ tới đây, Võ Thắng Lợi giơ ngón tay cái lên, tán thưởng Tô Nhuyễn: “Quả nhiên là người có văn hóa có khác, nghĩ chu đáo lắm, ông đây cưới đúng người rồi.”

“Em yên tâm, chỉ cần em ngoan ngoãn, chắc chắn anh sẽ không bạc đãi em!”

Tô Nhuyễn cầm lấy một sấp tài liệu rất dạy, chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên tường: “Phóng viên hẹn phỏng vấn lúc hai giờ chiều, sắp tới giờ rồi, chúng ta làm nhanh lên.”

Võ Thắng Lợi vẫn rất cảnh giác, nhưng khi nhìn thấy bốn chữ cái “Hợp đồng quyên tặng” anh ta lập tức thả lỏng. Anh ta rất quen thuộc thứ đồ chơi này, ngoài lần bác trai anh ta được phỏng vấn, sau đó anh ta cũng từng ký hợp đồng kiểu này vài lần.

Mỗi lần nơi nào đó gặp phải thiên tai, nhà bọn họ đều làm việc này, cũng đã là ngựa quen đường cũ rồi. Anh ta giở ra xem một chút, tờ đầu tiên chính là: “… Để cứu trợ cho khu vực gặp thiên tai thuộc tỉnh A, quyên tặng hai vạn thùng mỳ ăn liền…”

Bên dưới cũng là hợp đồng quyên tặng, có nước sạch, có gạo, có bột mì, thậm chí còn có cả quần áo, chăn bông… vân vân, linh tinh vụn vặt khoảng mười mấy bản.

Khi nhìn thấy Tô Nhuyễn cũng đã ký tên lên trên, anh ta không nhịn được bật cười: “Em cũng lắm mưu nhiều kế quá nhỉ.”

Nếu chỉ là một bản hợp đồng quyên tặng, có lẽ sẽ không được để ý tới, nhưng liền một lúc đưa ra mười mấy bản, chắc chắn có thể tạo nên tiếng vang lớn.

Tô Nhuyễn đưa tài liệu mình đã ký tên cho anh ta: “Vậy anh có ký hay không?”

Võ Thắng Lợi cười: “Ký chứ, vì sao không ký!” Bản thân Tô Nhuyễn cũng đã ký tên, còn có thể hại anh ta được sao?

Vì thế anh ta lập tức vùi đầu vào ký tên, Tô Nhuyễn ở bên cạnh lật giấy giúp anh ta, bị Tô Nhuyễn thúc giục nhiều lần, sau đó Võ Thắng Lợi không xem kỹ chỉ máy móc ký tên, hoàn toàn không để ý có một bản bản hợp đồng không giống nhau xen lẫn trong số đó.

Loading...