Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 93: Võ Thắng Lợi lâm vào tuyệt vọng (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-05 08:57:30
Lượt xem: 556
Khi người trong khu tập thể ở huyện Khai Vân đều kinh hãi, Tô Nhuyễn nhận được điện thoại lại không hề kinh sợ như những gì mọi người tưởng tượng, ngược lại cô khẽ xoay chuyển phật châu trên cổ tay, miệng nở nụ cười.
Xem ra trận đánh kia không uổng phí, Võ Thắng Lợi hành động nhanh hơn cô nghĩ nhiều.
Tô Nhuyễn nhận điện thoại xong ra khỏi phòng giáo vụ, còn học thêm ba tiết nữa, khi thấy khả năng Võ Thắng Lợi sắp tới rồi, cô mới xin nghỉ nửa ngày ra ngoài.
Cô vừa gọi xong hai cuộc điện thoại ở tiệm tạp hóa trước cổng trường, một chiếc xe cảnh sát đã lái qua bên này.
Xác định người trong xe chính là Võ Thắng Lợi vừa mập vừa lùn kia, Tô Nhuyễn bước đến vẫy vẫy tay với anh ta.
Lúc này trên mặt Võ Thắng Lợi vẫn đang mang theo nụ cười dữ tợn, đang ảo tưởng về chuyện sắp sảy ra, đột nhiên nhìn thấy Tô Nhuyễn, anh ta như nhìn thấy quỷ, lập tức phanh gấp lại.
Anh ta hơi sửng sốt, điều này hoàn toàn không giống những gì anh ta tưởng tượng, trong tưởng tượng của anh ta, sau khi nghe được tin tức Tô Nhuyễn sẽ kinh hoảng thất thố chạy trốn, còn anh ta chỉ cần làm loạn trong trường cô học một trận, sau khi mạnh mẽ tuyên thệ chủ quyền, thì nhàn nhã chờ cô mang theo phẫn hận và sợ hãi tới cầu xin anh ta là được.
Nhưng hiện tại, Tô Nhuyễn không chỉ không trốn, ngược lại còn trực tiếp bước tới nghênh đón anh ta. Võ Thắng Lợi vô thức sờ lên vết thương cũ trên đầu, một tay khác sờ vào côn cảnh sát bên ghế phụ.
Cửa xe mở ra, Võ Thắng Lợi cảnh giác nhìn đối phương: “Cô định làm gì?”
Tô Nhuyễn chống tay lên cửa xe nhướng mày, cười tủm tỉm nói: “Không phải anh tới tìm tôi sao?”
“Nghe cha tôi nói hai ta đã đăng ký kết hôn rồi à? Lấy ra cho tôi xem nào.”
Võ Thắng Lợi luôn có cảm giác không đúng, trong tưởng tượng của anh ta, anh ta phải đắc ý dào dạt đưa giấy hôn thú cho Tô Nhuyễn, còn Tô Nhuyễn nên sợ hãi, kinh giận, và tuyệt vọng tiếp thu sự thật đáng sợ này mới đúng.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy dáng vẻ không sao cả của Tô Nhuyễn, anh ta luôn cảm thấy nếu mình lộ ra vẻ mặt đắc ý ngược lại sẽ biến thành kẻ ngốc.
Thấy anh ta sững sờ, Tô Nhuyễn không kiên nhẫn vươn tay ra: “Nhanh lên, giấy đăng ký kết hôn!”
Võ Thắng Lợi đưa giấy đăng ký kết hôn qua theo bản năng, nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên mặt Tô Nhuyễn, muốn nhìn thấy một kia kinh hoảng hoặc là sắc mặt sợ hãi của đối phương.
Nhưng mà không có gì cả, cô chỉ xem kỹ một lượt, sau đó ngạc nhiên nói: “Đúng là thật à!” Rồi lại hỏi: “Có mang theo sổ hộ khẩu không? Còn cả chứng minh nhân dân nữa.”
Võ Thắng Lợi không tin cô không sợ hãi, cười mỉa mai: “Có mang theo, sao hả? Cô định báo cảnh sát à?”
Đám con gái được ăn học tử tế này gặp phải chuyện gì đều thích báo cảnh sát, cảm thấy cảnh sát sẽ giải quyết công bằng công chính cho bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-93-vo-thang-loi-lam-vao-tuyet-vong-1.html.]
Cho nên anh ta đã chuẩn bị đầy đủ hết, trong lòng thầm nghĩ, đợi đến khi Tô Nhuyễn kinh hoảng sợ hãi chạy tới đồn công an nhờ giúp đỡ, anh ta sẽ chậm rãi lấy ra từng tờ giấy chứng nhận để cảnh sát điều tra rõ ràng, lại lần nữa tàn nhẫn ép cô nhận rõ sự thật.
Nhưng mà cảnh tượng tuyệt diệu trong đầu không xuất hiện, anh ta chỉ trông thấy cô gái trước mặt mình nhướng mày, nói: “Báo cảnh sát làm gì?”
Cô quơ quơ tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay: “Bây giờ không phải chúng ta đã là vợ chồng chân chính rồi sao?”
“Khá tốt.” Cô cầm hết số giấy chứng nhận vào trong tay, đóng cửa xe nói: “Chúng ta đi thôi, đi theo tôi.”
Võ Thắng Lợi cảm thấy không đúng, sao ngược lại biến thành anh ta bị nắm mũi dắt đi rồi?
Nhưng mà không đi, chẳng phải là anh ta sợ đối phương sao?
Thấy Tô Nhuyễn sắp đi tới cuối phố rồi, Võ Thắng Lợi mới nhanh chóng khởi động xe đi theo.
Vân Chi
Đợi đuổi kịp Tô Nhuyễn, anh ta không nhịn nổi nữa vẫn phải mở miệng hỏi: “Đi đâu?”
Tô Nhuyễn lắc lư giấy đăng ký kết hôn trong tay: “Chúng ta vừa kết hôn, tôi cảm thấy chúng ta nên đi làm chút chuyện có ý nghĩa mang tính kỷ niệm.”
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, ý nghĩ dâm tà hàng năm xâm chiếm đầu óc Võ Thắng Lợi nhanh chóng sống dậy, giọng điệu cũng trở nên đáng khinh: “Vậy bây giờ chúng ta nên đi tìm khách sạn.”
Tô Nhuyễn liếc xéo anh ta một cái, lạnh lùng mỉm cười: “Cùng được thôi.” Nói xong cô lập tức đi về phía trước.
Thấy thái độ sảng khoái ấy, trong lòng Võ Thắng Lợi có chút lo lắng, lại nhớ tới chuyện sảy ra cuối tuần trước, anh ta vô thức đạp chân phanh.
Nghe thấy động tĩnh Tô nhuyễn quay đầu lại nhướng mày nở nụ cười trào phúng, trên mặt viết rõ mấy chữ “Kẻ nhát gan” “Chỉ có chút tiền đồ này còn dám tới quáy rầy cô”, sau đó cũng mặc kệ anh ta, vẫn đi về phía trước.
Võ Thắng Lợi bị ánh mắt khinh bỉ kia chọc giận, lại lần nữa khỏi động xe đuổi theo. Mẹ nó, một con đàn bà thôi mà, chẳng lẽ còn có thể lật trời?
Cùng lắm thì lại giống lần trước, nghĩ tới con d.a.o nhỏ đang giấu dưới đầu gối, anh ta lại vững lòng tin, có giỏi thì tới đây.
Võ Thắng Lợi từng xem qua mỹ nhân kế trong phim điện ảnh, tự cho rằng đã đoán được chân tướng, anh ta nhìn vào túi sách đặt ở ghế sau, trong lòng mỉa mai, lần trước là do anh ta không đề phòng thôi, chiêu thức tương tự đã mất hiệu lực với anh ta rồi.
Đến lúc đó để ông đây xem cô còn cười được không!
Bây giờ anh ta chính là chồng hợp pháp của đối phương rồi, có làm gì cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Không biết Võ Thắng Lợi nghĩ tới điều gì mà biểu cảm trên mặt lại lần nữa trở nên ghê tởm.