Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 82: Đánh người
Cập nhật lúc: 2024-12-04 19:29:35
Lượt xem: 3
“Em xem đi, em chạy cái gì?” Anh ta nhìn chằm chằm vào Tô nhuyễn, không hề che giấu dục vọng của mình, tay vươn ra định ôm lấy cô: “Hòa thượng chạy được, miếu cũng chạy được sao? Hay là lúc em tới tiết tự học buổi tối, anh tới phòng học học cùng em nhé?”
Anh ta đã chuẩn bị tốt Tô Nhuyễn sẽ hoảng sợ giãy giụa rồi. Từ khi gặp mặt tới giờ Tô Nhuyễn vẫn luôn dùng khuôn mặt không cảm xúc đối diện với anh ta, nhưng mà lúc này đột nhiên cô lại cong môi, nở nụ cười sung sướng với đối phương: “Đi học với tôi?”
Võ Thắng Lợi sửng sốt, còn chưa kịp nghĩ ra vì sao cô lại thay đổi sắc mặt, đã cảm nhận được cơn đau từ bụng truyền tới, anh ta định kêu to theo phản xạ, lại bị một quả táo cứng rắn ấn chặt vào miệng.
Lực ấn rất mạnh khiến răng anh ta cũng đau đớn, tiếng kêu nghẹn ngay cổ họng, sau đó một quả đ.ấ.m tàn nhẫn hơn tiếp tục đánh xuống bụng anh ta.
Đời trước sau khi thiệt thòi vài lần trước mặt người nhà họ Hoắc, sau đó còn bị bắt cóc một lần, cô đã cố ý đi học quyền anh.
Tuy rằng không sánh được với dân chuyên nghiệp, nhưng xử lý loại lưu manh nhỏ như Võ Thắng Lợi hoàn toàn dư dả.
Võ Thắng Lợi rên rỉ, bởi vì quá đau đớn khuôn mặt trở nên vặn vẹo, còn cô gái đang đánh anh ta lúc này lại giống như ác quỷ tới từ địa ngục, thậm chí sau khi hung hăng đ.ấ.m anh ta một quả, còn mỉm cười xinh đẹp, nhẹ nhàng nói nốt lời vừa rồi cô chưa nói xong: “… Chỉ cần anh có thể tới, thì tới đi!”
Nghe đến đó, Võ Thắng Lợi còn tưởng rằng Tô Nhuyễn định g.i.ế.c anh ta, dưới cơn đau đớn lại bộc phát ra thể lực hơn người, lập tức xông về phía Tô Nhuyễn. Tô Nhuyễn tiện tay cầm một viên gạch gần đó lên, hoảng loạn đập vào đầu đối phương, đồng thời lên đầu gối thúc vào nơi nào đó.
Võ Thắng Lợi đau đớn nhất thời không biết nên che mặt hay che phần dưới, cả người ngã nhào ra đất, cơ thể run rẩy, hôn mê bất tỉnh.
Tô Nhuyễn chưa hết giận còn đạp thêm cho anh ta một phát nữa, sau đó mới ném viên gạch trong tay đi, xoay người đi về phía trường học.
Chầu này xem như bữa khai vị, chắc là đủ khiến anh ta nằm viện vài ngày rồi, lần sau gặp lại, cô sẽ tặng cho anh ta một phần quà lớn hơn nữa.
Cô đi khỏi không bao lâu, một bóng người lướt vào trong ngõ nhỏ, ngồi xổm người xuống kiểm tra đống thù lù dưới đất, sau đó ghét bỏ quay mặt rời đi…
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, gần tới giờ học buổi sáng, không ít bạn học trong trường mơ hồ nghe thấy một tiếng thét chói tai vì hoảng sợ, không lâu sau có tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-82-danh-nguoi.html.]
Buổi sáng có bạn học đi ngang qua hiểu biết tình hình, tới trường nghị luận:”Ở cái hẻm tối bên kia, sáng nay người quét rác phát hiện ra một người bị đánh trên đường, còn tưởng rằng là người c.h.ế.t nên sợ hãi báo cảnh sát, cảnh sát tới nơi phát h iện chỉ hôn mê, đã đưa tới bệnh viện.”
“Cũng không biết đối phương nằm đó từ khi nào, thời tiết này nằm cả một đêm ngoài trời cũng chịu tội lớn.”
Tô Nhuyễn có chút bất ngờ, trong tình huống bình thường, Võ Thắng Lợi ngất một hai tiếng cũng nên tỉnh rồi mới phải, tuy rằng tám chín giờ tối ít người đi lại, nhưng vẫn có thể tìm được người giúp đỡ.
Sao anh ta lại nằm ở đó cả đêm nhỉ?
Tô Nhuyễn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đổ cho sức khỏe anh ta quá kém, dẫn tới tỉnh quá muộn.
Trong niên đại không có điện thoại di động này, cũng không có hoạt động giải trí rực rỡ muôn màu về đêm, sau chín giờ tối, trên đường cơ bản không nhìn thấy bóng người nào, đèn đường đều tắt đúng mười một giờ.
Nếu Võ Thắng Lợi tỉnh lại quá muộn, trên đường không có ai còn tối om, anh ta không muốn nằm lại trên đường tới hừng đông cũng không được.
Vân Chi
Chậc chậc, đúng là chịu tội lớn rồi, hy vọng anh ta có thể nằm viện thêm mấy ngày.
Lại nói tiếp, bệnh viện gần đây hình như chính là bện viện trực thuộc đại học Đông Lâm nhỉ? Ngày kia cô tới gặp Lộc Minh Sâm, không biết có thể gặp được anh ta hay không?
Tô Nhuyễn có gặp hay không vẫn chưa biết, nhưng mà Lộc Minh Sâm đã gặp phải trước rồi.
“Ui, lão đại, anh không biết đâu, chị dâu thật sự quá hiên ngang.” Bùi Trí Minh quơ chân múa tay miêu tả: “Anh không biết sau khi nhận được tin em sốt ruột đến mức nào đâu, chỉ sợ chị dâu bị bắt nạt.”
“Kết quả, anh đoán thế nào?” Anh ta tỏ vẻ thần bí cúi người tới gần Lộc Minh Sâm đang ngồi trên xe lăn, nhỏ giọng nói: “Em vừa tới nơi đã nhìn thấy, chị dâu đang ấn tên lưu manh kia trên đất dùng sức đánh người ta đó.”
Vậy mà hôm nay Lộc Minh Sâm lại không né tránh, hơn nữa không biết là đã từ bỏ hay lười để ý, cũng không sửa lại cách gọi chị dâu của Bùi Trí Minh, chỉ dùng ánh mắt hờ hững liếc về phía phòng bệnh bên cạnh.
Trong phòng bệnh đang truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết: “… Tô Nhuyễn! Tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày!… Hắt xì!”