Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 72: Muốn chê cười tôi, tôi biến cô thành trò cười trước (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-04 19:29:18
Lượt xem: 3
Tô Nhuyễn đã nghe được tiếng máy nhắn tin của Tô Văn Sơn vang lên từ lâu, thật ra cô cũng rất muốn biết, bọn họ sẽ dùng phương pháp gì để ép cô gả tới nhà họ Lộc
Cũng may thời gian cấp bách, bọn họ đều rất sốt ruột, Tô Nhuyễn sẽ không phải chờ quá lâu.
Sau khi thu dọn hành lý xong, Tô Văn Sơn lấy lý do chúc mừng, muốn đưa cô và bà cụ Tô ra ngoài ăn tiệm.
Bà cụ Tô xót tiền: “Cần gì tiêu pha như vậy, số tiền này để ở nhà có thể ăn được mấy bữa ngon lành rồi.”
Tô Văn Sơn cười nói: “Xem như bữa cơm tiễn Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn còn chưa lần nào tới tiệm ăn đâu.” Nói tới đây, ông ta nhỏ giọng cười với Tô Nhuyễn: “Chỉ ba chúng ta thôi, không mang theo ai khác.”
Ông ta dùng giọng điệu thân mật như vậy, tạo cho người ta ảo giác đây là ưu đãi chỉ mình Tô Nhuyễn nhận được, cũng là phần tình thương của cha mà tô nhuyển từng mong được độc hưởng khi còn nhỏ.
Mỗi lần chỉ cần ông ta nói như vậy, là Tô Nhuyễn lại vô cùng ngoan ngoãn.
Bà cụ Tô thấy vậy cũng vui thay cho Tô Nhuyễn: “Cháu xem, quả nhiên cha cháu thương cháu nhất.”
Tô Nhuyễn không tỏ ý kiến, cô đã không còn là con ngốc bị người ta lừa xoay vòng vòng từ lâu rồi.
Ba người lên tới huyện, Tô Văn Sơn đưa thẳng hai người tới tiệm cơm Kiến Quốc, bà cụ Tô nói: “Chúng ta qua tiệm cơm nhỏ bên cạnh đi, tiệm này vừa đắt vừa không ngon.”
Trước đây tiệm cơm Kiến Quốc là tiệm cơm quốc doanh, bề ngoài khí phái, thật ra hương vị cũng bình thường, chỉ dùng để chiêu đãi khách quý từ bên ngoài đến cho có thể diện mà thôi, còn thực tế người dân địa phương đi ăn tiệm đều tới tiệm cơm nhỏ giá cả phải chăng hương vị cũng ngon hơn.
Tô Văn Sơn lại nói: “Nơi này trang trọng hơn, Nhuyễn Nhuyễn sắp phải xa nhà đi học rồi, hôm nay chúng ta xa xỉ một lần.”
Tô Nhuyễn quan sát bốn phía, xem ra bọn họ hẹn nhau ở chỗ này.
Vân Chi
Sau khi ba người ngồi xuống, bà cụ tiếc tiền chỉ gọi một đĩa rau xanh giá rẻ nhất, Tô Văn Sơn thì đẩy thực đơn tới trước mặt Tô nhuyễn.
Tô Nhuyễn không khách sáo chút nào gọi ngay một đĩa thịt kho tàu, một con gà nướng và một con cá hấp.
Người phục vụ nghe xong mặt mày hớn hở: “Cục trưởng Tô hào phóng.”
Tô Văn Sơn mím chặt môi mới không khiến bản thân lộ ra cảm xúc bất mãn, một bữa lần này coi như tiền lương cả tuần của ông ta đi tong rồi.
Bà cụ vội vàng khuyên nhủ: “Nhuyễn Nhuyễn, đừng gọi nhiều như vậy, chúng ta không ăn hết đâu, phục vụ, bỏ bớt lại món gà và món cá.”
Tô Nhuyễn đè tay bà cụ, tỏ vẻ quan tâm săn sóc nói: “Bà nội, tuy rằng cha không dẫn Điềm Điềm và Minh Phong theo, nhưng mà chúng ta không thể ăn mảnh được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-72-muon-che-cuoi-toi-toi-bien-co-thanh-tro-cuoi-truoc-1.html.]
“Số đồ ăn này ăn không hết, để cha gói lại mang về cho Điềm Điềm với Minh Phong ăn.”
Tô Văn Sơn:……
Nếu ông ta dám đóng gói số đồ ăn thừa này mang về, để Đỗ Hiểu Hồng biết Điềm Điềm và Minh Phong ăn lại đồ thừa của Tô Nhuyễn, trong nhà đừng mong được yên bình.
Bà cụ vui mừng nói: “Vẫn là Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta hiểu chuyện, sau này gả chồng rồi…”
“Khụ!” Tô Văn Sơn ngắt lời bà cụ: “Mẹ, mẹ nói bậy gì đó.” Già rồi đúng là thiếu kiên nhẫn.
Sau đó ông ta vội vàng bảo người phục vụ: “Mấy món con bé vừa gọi, đều mang lên, làm nhanh chút nhé.”
Sau khi nói xong ông ta lại cảm thấy thịt đau, ánh mắt vô thức lướt về phía cửa lớn, không thể để Tô Nhuyễn tiếp tục lăn lôn như vậy, không chỉ hao tâm tốn sức còn phí tiền, chỉ một tuần thôi ông ta đã bỏ ra gần ba ngàn rồi, đủ tiền sinh hoạt phí một kỳ cho Điềm Điềm đấy.
Vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời như trước đây thì tốt hơn.
Tô Nhuyễn cũng chống cằm chậm rãi chờ đợi, thật ra rất muốn xem thử xem bọn họ nghĩ ra được cách gì hay.
Ít nhiều Tô Nhuyễn cũng đoàn ra được một vài phương hướng, đối với người trẻ tuổi giống cô bây giờ, có thể chèn ép cô ngoài việc học ra chỉ còn việc hôn nhân đại sự.
Nhưng mà đợi đến khi nhìn thấy Tô Thanh Thanh dắt theo một người đàn ông bước vào từ cửa tiệm cơm, sắc mặt Tô Nhuyễn vẫn không khống chế được trở nên lạnh lùng.
Cô vẫn luôn biết Tô Thanh Thanh vừa ngu xuẩn vừa luôn tự cho mình là đúng, không ngờ vẫn xem nhẹ sự ác độc của đối phương.
Rõ ràng Tô Thanh Thanh vừa vào cửa đã nhìn ngay về phía bọn họ, vậy mà trên mặt còn làm ra vẻ bất ngờ: “Chị, bác trai, bà n ội, ba người cũng ở chỗ này à? Trùng hợp quá.”
Nhìn thấy tên du côn lưu manh đi bên cạnh Tô Thanh Thanh, lúc này Tô Văn Sơn cũng không nhịn được khẽ nhíu mày lại.
Tên du côn kia tên Võ Thắng Lợi, dáng người không cao, làn da đen nhẻm, còn có bụng bia, vốn dĩ ngũ quan bình thường, cộng thêm dáng vẻ nhún vai sụp eo, ánh mắt dâm tà đáng khinh, càng nổi bật lên khí chất lưu manh của anh ta, nếu huyện Khai Vân có bảng xếp hạng khí chất lưu manh chắc chắn anh ta có thể xếp thứ nhất.
Hơn nữa anh ta còn không phải chỉ là lưu manh bình thường, bác trai anh ta là cục trưởng cục công an huyện Khai Vân, bởi vì trong nhà chỉ có hai cô con gái, nên xem đứa cháu trai Võ Thắng Lợi này như con trai ruột nhà mình.
Võ Thắng Lợi không học vấn không nghề nghiệp, lăn lộn hết cấp hai thì treo chức ở đồn công an, luôn hoành hành ngang ngược trong huyện, khoác lên lớp da nhân viên chính phủ trên thực tế lại là lưu manh ghê tởm.
Anh ta nổi tiếng nhất trong khoản tham hoa háo sắc, đùa giỡn con gái khắp nơi, nghe nói anh ta từng cưỡng ép vài người, tuy rằng gần như tất cả nhà gái đều sợ mất mặt ảnh hưởng tới cuộc sống, ngậm chặt miệng lại, nhưng lại không ngăn cản được Võ Thắng Lợi tự mình khoe ra khắp nơi.
Nói chung là các cô gái con nhà đứng đắn trong huyện Khai Vân này, nhìn thấy anh ta đều hận không thể trốn xa thêm, vậy mà Tô Thanh Thanh còn đi cùng đối phương tới tiệm ăn…