Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 69: Cha là dùng để hãm hại (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-04 19:24:40
Lượt xem: 5
Tô Văn Sơn bị biến cố bất ngờ đánh cho không kịp trở tay, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Tô Nhuyễn tỏ vẻ vừa mới hiểu ra, giả vờ không muốn làm ông ta khó xử, vội vàng giải thích với mọi người: “Chắc cháu nghe lầm.”
Cô nhìn về phía chủ nhiệm Vương kia: “Chú Vương, dì đỗ nói là có thể sẽ phải nộp hai ba ngàn tiền học phí và tiền sinh hoạt phí, bảo cha cháu nhờ cậy quan hệ là muốn cháu ở trọ trong trường thoải mái hơn một chút.”
Chủ nhiệm Vương đang định chế nhạo thêm, lại bị Lý Mai Hoa cắt ngang, bà ấy cười nói với mọi người: “Chắc là vậy rồi, đừng thấy vẻ ngoài của cục trưởng Tô văn nhã mà lầm tưởng, từ trước tới nay ông ấy làm việc luôn rất dứt khoát đó. Nói là sau này sẽ bồi thường tử tế cho Nhuyễn Nhuyễn, không ngờ lại hành động nhanh đến vậy.”
“Khi Điềm Điềm chuyển trường không phải ông ấy cũng vậy sao, tìm quan hệ khắp nơi, chỉ muốn con cái được sống dễ chịu hơn một chút.”
Tô Văn Sơn trưng ra dáng vẻ cảm ơn đã thấu hiểu, dùng sức gật đầu, sau đó còn hung hăng trừng mắt lườm Đỗ Hiểu Hồng ở cách đó không xa đang đi về phía bên này.
Nhìn thấy khuôn mặt đen xì như sắp nhỏ ra mực của Đỗ Hiểu Hồng, mọi người lập tức ngầm hiểu, hóa ra là mẹ kế gây khó dễ, với tính tình bá đạo độc ác của Đỗ Hiểu Hồng, chắc chắn bà ta không muốn để Tô Nhuyễn tới trường tốt học lại, còn Tô Văn Sơn có thuận nước đẩy thuyền hay không thì… Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí.
(Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: Ví von đối với cùng một vấn đề, người đứng ở góc độ khác nhau, lập trường khác nhau sẽ có cái nhìn khác nhau.)
Ví dụ như Lý Mai Hoa, bà ấy tỏ vẻ tin tưởng Tô Văn Sơn, cười ha hả nói: “Bầu không khí học tập ở trường trung học Đông Lâm rất tốt, lớp học lại cũng đua nhau học tập, vấn đề ăn ở thật ra cũng không cần nhọc lòng, ông chỉ cần cho con bé đủ tiền, để con bé ăn uống đủ chất dinh dưỡng là được rồi.”
Tô Nhuyễn có thể nhận được lợi ích thực tế là tốt nhất.
Người khác phụ họa theo: “Còn không phải sao? Học lại rất cần chú ý đến vấn đề dinh dưỡng.”
Tô Văn Sơn vội vàng gật đầu không ngừng: “Chắc chắn rồi.”
Chủ nhiệm Vương cười nói với Tô Nhuyễn: “Chỉ riêng tiền sinh hoạt phí của Tô Điềm Điềm em gái cháu một học kỳ thôi đã ba bốn nghìn rồi, cháu không thể kém hơn con bé, nếu như tiền ít quá không đủ cứ nói với chú Vương, hoặc là nói với dì Mai Hoa của cháu cũng được, chú dì sẽ đứng ra làm chủ cho cháu!”
Người này rất đáng ghét, đời trước Tô Nhuyễn cố chấp tự thu mình lại một phần cũng vì những người kiểu này, có điều bây giờ cô đã học được cách phán đoán tốt xấu và lợi dụng lòng người, mượn lực đánh lực rồi. Tô Nhuyễn cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn chú Vương, cháu nhớ rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-69-cha-la-dung-de-ham-hai-2.html.]
Sau đó hàng xóm đều hùa theo Lý Mai Hoa khen Tô Văn Sơn: “Cục trưởng Tô có phúc thật đấy, hai cô con gái đều có tiền đồ như vậy.”
Cũng có người khuyên Đỗ Hiểu Hồng: “Tìm trường tốt cho con bé học, sau này không cần hai vợ chồng nhọc lòng, còn có thể nâng đỡ em trai em gái, quá tốt!”
Dạo gần đây thanh danh của Đỗ Hiểu Hồng không tốt lắm, nên không thích tới những nơi tụ tập đông người, đặc biệt là nơi có mặt Tô nhuyễn, cho nên bà ta vẫn chưa biết Tô Văn Sơn đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu bà ta.
Lúc này nghe thấy lời ấy, sắc mặt bà ta lập tức sa sầm xuống, dáng vẻ giống như muốn nói “Đừng hòng”.
Mọi người thấy thế đều lắc đầu về nhà, khả năng vẫn phải theo dõi chặt chẽ chuyện Tô Nhuyễn, rõ ràng Đỗ Hiểu Hồng này vẫn chưa sửa được tính xấu mà.
Bởi vì thứ hai phải làm thủ tục nhập học rồi, nên sáng ngày mai Tô Nhuyễn phải bắt xe lên thành phố luôn, cô không quay về căn hộ trên lầu nữa, mà đạp xe về thẳng Tô Gia Câu thu dọn hành lý.
Tô Văn Sơn gọi hai tiếng vẫn không gọi lại được, bất đắc dĩ đành phải lên lầu trước.
Cửa phòng đóng lại, Đỗ Hiểu Hồng nhìn một đống hỗn đột trên bàn, giẻ lau trong tay lập tức ném thẳng xuống bàn ăn: “Nó định tới trung học Đông Lâm?”
Tô Văn Sơn nhíu mày: “Nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, không cho đi sao được?”
Đỗ Hiểu Hồng hỏi tiếp: “Bên chỗ nhà họ Lộc nói thế nào?”
Hiển nhiên Tô Văn Sơn cũng đang nghĩ tới chuyện này, ông ta lập tức nói: “Chuyện Thanh Thanh nói có thể là sự thật.”
Đỗ Hiểu Hồng trợn trừng mắt, tâm trạng lập tức chuyển biến tốt đẹp: “Cho nên, gã bị liệt của nhà họ Lộc đúng là không phải đứa con hoang kia không cưới?”
Vân Chi
Tô Văn Sơn bất mãn nhíu mày: “Con bé là con gái tôi, không phải con hoang gì cả, sau này nói chuyện bà chú ý chút.”
Đỗ Hiểu Hồng bĩu môi không để trong lòng, chỉ xác nhận lại với Tô Văn Sơn: “Có thật không?”
Tô Văn Sơn không nói gì, ông ta cảm thấy là sự thật.