Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 66: Đừng chọc tôi không vui
Cập nhật lúc: 2024-12-04 19:24:35
Lượt xem: 4
Ra khỏi bệnh viện, Tô Nhuyễn đi thẳng tới bến xe khách, Lý Nhược Lan đã chờ sẵn ở chỗ đó, nhìn thấy cô, bà ấy đưa qua một túi đồ ăn vặt, dặn dò: “Con cẩn thận chút, mai mẹ sẽ gọi điện thoại về, gọi cả tới Tô Gia Câu, cả tới phòng bảo về khu tập thể.”
Tiễn Tô nhuyễn lên xe, bà ấy nói tiếp: “Không cần mang quá nhiều hành lý, mẹ đã chuẩn bị đầy đủ cho con rồi.”
Tô Nhuyễn gật đầu, vốn dĩ cô cũng không có bao nhiều đồ đạc, lần này chỉ cần đòi tiền từ chỗ Tô Văn Sơn là được, nếu ông ta nói sẽ nuôi cô học lại, vậy thì ít nhất cũng phải bỏ ra tiền học phí và tiền sinh hoạt phí chứ, ba trăm năm trăm không đủ được.
Nếu cô đoán không sai, lần này cô về khả năng thái độ của Tô Văn Sơn đối với cô sẽ là cầu gì được nấy, Tô Nhuyễn nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, khóe môi chậm rãi cong lên.
Ngồi xe khách xóc nảy bốn tiếng đồng hồ, khi Tô Nhuyễn trở lại Tô Gia Câu đã là sáu giờ chiều. Bà cụ Tô đang ăn cơm, nhìn thấy cô, lập tức vui mừng: “Nhuyễn Nhuyễn! Cháu về rồi đấy à.”
“Cháu đã đi đâu vậy? Sao không tới nhà cô út, cũng không biết đường gọi điện thoại về nói một tiếng, khiến người ta lo lắng muốn chết.”
Tô Nhuyễn nhìn Tô Thanh Thanh ngồi yên không nhúc nhích và Liêu Hồng Mai với vẻ mặt chột dạ, nhẹ nhàng nói: “Thím Hai không nói với bà là đã gặp cháu sao?”
Bà cụ Tô trừng mắt lườm Liêu Hồng Mai và Tô Thanh Thanh một cái: “Hai đứa nó chỉ biết lo cho bản thân thôi, gặp cháu cũng không biết đường dẫn cháu về cùng.”
Bà cụ ghét bỏ: “Không đứa nào dựa vào được.”
Tô Thanh Thanh không nhịn được ngước mắt nhìn bà cụ Tô một cái, nhưng bà cụ lại không để ý tới cô ta, vẫn mải mê nói với Tô Nhuyễn: “Đói bụng rồi nhỉ, để bà nội đi xào cho cháu quả trứng gà nhé? Hay là cháu thích ăn mì sợi?”
“Không cần đâu, cháu say xe không muốn ăn gì cả.” Nói xong Tô Nhuyễn xoay người về phòng mình.
Bà cụ còn nói với theo: “Vậy cháu mau nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ một giấc trước đi.” Sau đó bà cụ còn lấy ra cả chăn bông mới trong nhà, mang tới cho cô.
Khi Tô Nhuyễn đang rửa mặt, Tô Thanh Thanh bước vào phòng, trên mặt mang theo nụ cười trào phúng, hỏi cô: “Chị, chcij có biết vì sao bà nội lại đối xử tốt với chị như vậy không?”
Vân Chi
“Biết chứ.” Tô Nhuyễn vừa rửa mặt vừa thờ ơ nói: “Không phải là công lao của cô sao? Cảm ơn nhé, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ được hưởng thụ đãi ngộ kiểu này đâu.”
Tô Thanh Thanh nghẹn lời, lập tức có cảm giác như đánh vào bịch bông, không là đánh vào ván sắt mới đúng, thái độ thờ ơ không thèm để ý của đối phương, không hiểu sao lại khiến lửa giận trong lòng cô ta càng lớn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-66-dung-choc-toi-khong-vui.html.]
Vốn dĩ cô ta định đợi đến khi xong việc mới chê cười Tô Nhuyễn, bây giờ lại không nhịn được, nói: “Chị, chị cảm thấy Lộc Minh Sâm thật sự không phải chị không cưới sao?”
Tô Nhuyễn dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, nhìn Tô Thanh Thanh: “Có phải Lộc Minh Sâm không phải tôi không cưới hay không, tự cô không rõ sao? Người ta nói vậy chỉ vì muốn làm nhục cô thôi.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không nghĩ nhiều đâu.” Tô Nhuyễn vạch nắp nồi ra, nhìn thấy bà cụ Tô hấp trứng gà cho mình để lấy lòng, lại cười nói: “Có điều vẫn phải cảm ơn cô, nếu không có cô hoa ngôn xảo ngữ tạo thế cho tôi, sợ là tôi sẽ không được hưởng đãi ngộ này.”
Tô Thanh Thanh tức giận nghiến răng: “Nếu như anh ta không cưới chị, sợ là bác trai sẽ tìm cho chị nhà khác ngay thôi.”
Tô Nhuyễn không chút hoang mang nói: “Chuyện này không cần cô lo lắng, nếu cha tôi tìm cho tôi nhà không tốt, tôi sẽ đi tìm Hoắc Hướng Dương, mẹ anh ấy rất thích tôi, tôi với anh ấy danh chính ngôn thuận, chỉ cần tôi cố gắng thêm chút, tích cực thêm chút, chắc chắn có thể thành công.”
Sắc mặt Tô Thanh Thanh lập tức thay đổi: “Chị!”
Tô Nhuyễn vắt khăn lông lên dây, trên mặt cũng không còn ý cười: “Cho nên, muốn yên ổn gả cho Hoắc Hướng Dương, thì đừng chọc tôi không vui, biết chưa?”
Sắc mặt Tô Thanh Thanh trắng bệch, trong lúc hoảng hốt lại nhớ tới Tô Nhuyễn cao cao tại thượng kiếp trước, đối phương ngồi trên ghế sô pha, thong thả ung dung xoay phật châu trong tay, rõ ràng là đang nhìn thẳng vào người khác, lại khiến người ta có cảm giác áp bách không thể bỏ qua: “Tô Thanh Thanh, đừng chọc tôi không vui.”
Sau khi cô nói ra câu này với cô ta không lâu, thế mà Hoắc Hướng Dương còn lén lút chạy tới khuyên cô ta: “Thanh Thanh, tính tình chị gái em như vậy, em đừng chọc cô ấy.” Càng khiến Tô Thanh Thanh cảm thấy anh ta là người dịu dàng, không chỉ chịu đựng sự bá đạo của Tô Nhuyễn, còn lén lút chống lưng cho đối phương…
Tô Thanh Thanh liếc mắt nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn một lát, sau đó xoay người ra khỏi phòng.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, cô ta không vội.
Đời này, Hoắc Hướng Dương là của cô ta, đến một ngày nào đó, cô ta sẽ trả lại hết tất cả nhục nhã Tô Nhuyễn đã làm với mình!
Tô Nhuyễn không hề biết Tô Thanh Thanh não bổ nhiều như vậy, có điều biết thì đã làm sao?
Không phải đời sau có một câu nói rất thịnh hành “Tôi thích nhất nhìn thấy dáng vẻ cô chán ghét tôi lại không thể làm gì tôi” hay sao?
Tìm nhà tiếp theo? Coi cô ta vẫn là Tô Nhuyễn vô tri vô giác không có nơi để đi như kiếp trước sao?
Tô Văn Sơn có thể ép cô gả chồng, cô sửa tên thành Tô Cứng.