Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 62: Mặc sức yêu cầu
Cập nhật lúc: 2024-12-04 18:41:03
Lượt xem: 7
Khi hai mẹ con nhà họ Tô đang miên man suy nghĩ, đột nhiên một tiếng huýt sáo ngả ngớn truyền tới, Liêu Hồng Mai thầm mắng: “Sao lại là tên du côn lưu manh này?” Vừa nói vừa kéo Tô Thanh Thanh đi nhanh hơn.
Đối phương không thuận theo còn buông lời trêu đùa: “Người đẹp, xinh quá nhỉ, kết bạn với anh không?”
Liêu Hồng Mai đi càng nhanh hơn, xác định đối phương không quấn lấy mình, mới oán hận mắng: “Cái thằng Võ Thắng Lợi này, đúng là là vô pháp vô thiên.”
Trong đầu Tô Thanh Thanh lập tức sinh ra một kế hoạch táo bạo, không phải Lộc Minh Sâm chỉ muốn cưới Tô Nhuyễn sao, nhưng nếu đổi ngược lại là Tô Nhuyễn muốn cưới Lộc Minh Sâm thì sao?
Đến lúc đó chắc chắn Lộc Minh Sâm sẽ từ chối, còn Tô Nhuyễn lại cương quyết cầu gả, hai người tự vả mặt lẫn nhau, hơn nữa nhà họ Lộc và Tô Văn Sơn cũng làm ầm ỹ, chút chuyện nhỏ của cô ta sẽ không đáng để nhắc tới.
Đây chính là đạo lý giải quyết chuyện của người nổi tiếng sau này, có tin xấu thì dùng tin xấu lớn hơn của người khác che giấu nó, còn có thể chặt đứt ý nghĩ khác của Hoắc Hướng Dương và mẹ Hoắc.
Nhớ tới hôm nay trên xe khách mẹ Hoắc luôn khen Tô Nhuyễn không dứt miệng, Tô Thanh Thanh cười mỉa mai, đến lúc đó để xem mẹ Hoắc còn cảm thấy Tô Nhuyễn tốt nữa hay không.
Khi hai mẹ con về tới Tô Gia Câu đã là chín giờ tối, bình thường vào giờ này bà cụ Tô đều đi ngủ từ lâu rồi, nhưng hôm nay đèn điện trong phòng bà cụ vẫn sáng.
Khả năng nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Văn Xuyên vén mành ra xem, thấy hai người ông ta lập tức nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh cả về rồi.”
Liêu Hồng Mai không nhịn được rụt cổ lại, vừa vào nhà đã trông thấy Tô Văn Sơn đang ngồi trên ghế dựa đối diện giường đất, sắc mặt u ám.
Hiển nhiên ông ta đã biết chuyện bọn họ gây ra trên thành phố.
Bà cụ cũng không nhịn được hung hăng trừng mắt lườm hai người bọn họ một cái: “Không phải nói chắc chắn có thể khiến nhà họ Lộc chủ động từ hôn sao? Chủ động như vậy à?”
Đương nhiên Liêu Hồng Mai không dám nhận rồi: “Oan uổng quá, vốn dĩ có thể thuận lợi lui hôn rồi, căn bản Lộc Minh Sâm kia chướng mắt Thanh Thanh nhà chúng ta, chúng con qua đó vài ngày, ngày nào cậu ta cũng trốn tránh, gặp cũng không gặp, hôm nay có Nhuyễn Nhuyễn đi cùng, cậu ta mới bằng lòng gặp mặt.”
Vân Chi
“Kết quả Nhuyễn Nhuyễn ghi hận chúng con, vậy mà dám cáo trạng trước, bôi nhọ Thanh Thanh nhà chúng con thích Hoắc Hướng Dương, cho nên Lộc Minh Sâm mới tức giận nói muốn từ hôn.”
Tô Văn Sơn biết đôi mẹ con này luôn giảo biện, cũng không muốn cãi nhau với bọn họ, chỉ lạnh lùng nói: “Không phải Lộc Minh Sâm bảo hai người tới khu tập thể nói rõ chuyện từ hôn, sau đó xin lỗi à? Vì sao hai người còn quay về?”
Liêu Hồng Mai ngượng ngùng cười nói: “Vốn dĩ chúng em định đi rồi, không phải vội vàng quay về báo tin cho anh Cả sao?”
“Nhà họ Lộc gọi điện thoại cho anh Cả nói muốn từ hôn với Thanh Thanh, có phải chưa nói chuyện Lộc Minh Sâm coi trọng Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta hay không?”
Tô Văn Sơn sửng sốt: “Lộc Minh Sâm tự mình coi trọng Nhuyễn Nhuyễn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-62-mac-suc-yeu-cau.html.]
Liêu Hồng Mai vỗ bàn một cái: “Còn không phải sao? Chắc chắn nhà họ Lộc sợ chúng ta làm tiền bọn họ, em nói cho anh nghe, Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta sắp có tiền đồ rồi!”
Mọi người đều bị hành động bất thình lình này của bà ta dọa sợ, sau đó lại nghe thấy bà ta kích động nói tiếp: “Mọi người có biết Lộc Minh Sâm có bao nhiêu tiền không?”
Bà ta quơ tay múa chân kể lại rõ lời Lộc Minh Sâm nói trong phòng bệnh với mọi người, cuối cùng còn bồi thêm một câu: “Chính miệng Lộc Minh Sâm nói, không thích Thanh Thanh nhà chúng ta, nhưng nếu đổi lại là Nhuyễn Nhuyễn gả qua, những thứ kia cậu ta đều cho Nhuyễn Nhuyễn!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Tô Văn Sơn cũng không rảnh lo chuyện Tô Thanh Thanh xin lỗi nữa, nghi ngờ hỏi lại: “Sao có thể?”
“Ban đầu em cũng không tin.” Đừng thấy trước đó Liêu Hồng Mai khăng khăng cho rằng Lộc Minh Sâm đang lừa dối mà lầm tưởng, lúc này bà ta lại nói chắc như đinh đóng cột: “Nhưng mà tiền trợ cấp chỉ cần tính toán một chút là biết, còn về tài sản ông ngoại cậu ta để lại, nhìn thái độ của người nhà họ Lộc còn gì là không rõ nữa? Nếu không vì sao nhà họ Lộc phải sốt ruột thu xếp hôn sự cho Lộc Minh Sâm như vậy? Chắc chắn là muốn mau chóng lấy lại tài sản.”
“Nếu không, sao có thể đột nhiên nhớ tới Nhuyễn Nhuyễn quăng tám sào cũng không tới?”
Tô Văn Sơn nghĩ được nhiều hơn bọn họ một chút, ông ta từng giao tiếp với nhà họ Lộc, ít nhiều cũng biết thái độ của bọn họ với Lộc Minh Sâm, bọn họ đột nhiên ân cần như vậy, vốn dĩ ông ta còn cho rằng đối phương định chiếm lợi từ cái danh liệt sĩ… Bây giờ xem ra, có vẻ là định nuốt hết tài sản ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại.
Bà cụ Tô cũng vỗ đùi nói: “Chuyện này đúng là rất có khả năng, năm đó mẹ của Lộc Minh Sâm không phải tiểu thư nhà tư bản sao? Trước kia cha cô ta chính là nhà tư bản lớn ở thủ đô đó!”
Ngay cả Tô Văn Xuyên cũng kích động đứng dậy, tuy rằng không thể gả con gái qua, nhưng cháu gái ruột có tiền, chẳng lẽ bọn họ không sơ múi được chút nào sao?
Người có mặt chỗ này đều không nghi ngờ, đứng trước lợi ích lớn như vậy, cho dù lý trí bảo với bọn họ tất cả đều là giả dối, thì lòng tham sẽ hợp lý hóa tất cả.
Có phải sự thật hay không, cứ thử một lần cũng không mất mát gì.
“Có điều mọi người cũng biết tính tình Nhuyễn Nhuyễn quật cường thế nào rồi đấy.” Liêu Hồng Mai nói tiếp: “Con bé vẫn giận nhà họ Lộc ép mình gả chồng, làm mất mặt ông cụ Lộc ngay tại chỗ, còn nói có cầu xin con bé, con bé cũng không gả.”
“Còn nói ông cụ Lộc phí tâm sức ép con bé kết hôn như vậy, con bé không muốn cô phụ.”
Nói tới đây bà ta trưng ra dáng vẻ hận sắt không thành thép: “Ông cụ Lộc đã cúi người bảo con bé cứ việc đưa ra yêu cầu rồi, vậy mà con bé vẫn…”
Cô ta xúi giục: “Bây giờ chính là lúc nhà họ Lộc cầu nhà họ Tô, nếu Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta đồng ý, không phải nhà họ Tô chúng ta có thể tùy ý đưa ra điều kiện sao?”
“Em thấy sau khi anh Cả lên chức phó phòng rồi, dứt khoát làm đến nơi đến chỗ, phấn đấu thăng lên phó huyện trưởng luôn đi, quá hợp với anh.”
Tô Văn Sơn nhíu mày suy tư.
Tô Thanh Thanh ở bên cạnh làm như vô tình, nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, bây giờ Lộc Minh Sâm vẫn là quân nhân, anh ta muốn kết hôn phải đánh báo cáo, phải thẩm tra chính trị.”