Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 59: Đến nhà họ Ngôn (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-04 18:40:58
Lượt xem: 8
Quả nhiên, nghe nói có thể làm chút chuyện cho Tô Nhuyễn, Lý Nhược Lan vô cùng vui vẻ, cơm nước xong sau lập tức dẫn cô về nhà.
Tô Nhuyễn có chút do dự: “Con không tới nhà mẹ được không? Đến lúc đó cứ để con ở trọ trong trường là được rồi.”
Hiện giờ thái độ của Lý Nhược Lan với cô con gái này còn rất cẩn thận, về cơ bản đều nghe theo cô, nên cũng không mạnh mẽ cưỡng ép, chỉ nói: “Coi như tới nhà làm khách, gặp mặt chú với anh em con một lần.”
Sợ cô không thoải mái, bà ấy vội vàng nói thêm: “Nếu con không thích, mẹ thuê phòng khách sạn cho con ở.”
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của mẹ mình, Tô Nhuyễn lại có chút mềm lòng. Đời trước vì quật cường quá mức, thật ra cô đã bỏ lỡ rất nhiều điều, đời này cô muốn thử thay đổi.
“Tới nhà đi, nhân tiện để con biết nhà biết cửa luôn.”
Lý Nhược Lan vô cùng cao hứng, suốt đường đi liên tục giới thiệu tình hình cho cô.
Nhà họ Ngôn sống trong khu tập thể giáo viên trường trung học Đông Lâm.
So với trong huyện, đúng là điều kiện nhà họ Ngôn không tệ, bản thân Lý Nhược Lan là giáo viên trường trung học Đông Lâm, Ngôn Thành Nho chồng bà ấy là chủ biên báo xã, con trai cả Ngôn Thiếu Dục đang học đại học, Ngôn Thiếu Thời em trai cùng mẹ khác cha của Tô Nhuyễn vừa mới lên cấp hai.
Năm ngoái các giáo viên trong trường trung học Đông Lâm góp vốn xây nên khu tập thể này, nhà họ Ngôn được phân một căn nhà ba gian, tổng cộng hơn sáu mươi mét vuông. Trong niên đại này còn chưa có khái niệm phòng VIP, về cơ bản diện tích và thiết kế các phòng đều như nhau, cũng không nhỏ lắm, vừa đủ cho một nhà bốn người ở.
Tô Nhuyễn đi theo Lý Nhược Lan, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng nói đầy hưng phấn của Ngôn Thiếu Thời vang lên từ căn phòng nhỏ trong cùng: “Thứ này do con chọn, chắc chắn chị gái con sẽ thích.”
Giọng nói thanh niên dễ nhận ra đang vô cùng bất đắc dĩ vang lên ngay sau đó: “Em chắc chứ? Chị gái em sắp hai mươi rồi, không phải mới hai tuổi.”
“Em mặc kệ! Cứ trang trí như vậy đi! Các bạn nữ trong lớp em đều thích như vậy.” Ngôn Thiếu Thời vẫn khăng khăng với quyết định của mình.
Ngôn Thành Nho nghe được tiếng mở cửa, ra ngoài từ ban công phòng bếp, thấy hai người vào nhà, ông ấy cười nói với Tô Nhuyễn: “Về rồi à? Đây là Nhuyễn Nhuyễn nhỉ? Mệt không? Nghỉ ngơi trước một lát đi.”
Giọng điệu tự nhiên như vốn dĩ cô chính là một phần tử trong ngôi nhà này vậy.
Không giống chút nào so với lần đầu tiên khi cô tới là Tô Văn Sơn năm bảy tuổi.
Tô Nhuyễn có thể cảm giác nhận được thiện ý từ ông ấy, trong lòng cũng thả lỏng đôi chút: “Chào chú.”
Ngôn Thành Nho cười rộ lên: “Để mẹ cháu dẫn cháu tới phòng mình nhìn thử xem, nếu có chỗ nào còn chưa thích hợp thì sửa lại một chút, nếu không không biết Thiếu Thời còn lăn lộn thành dáng vẻ gì đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-59-den-nha-ho-ngon-1.html.]
Ngôn Thiếu Thời cũng đã nghe thấy động tĩnh, chạy ra ngoài: “Mẹ.”
Cậu nhìn Tô Nhuyễn, nở nụ cười gần gũi: “Chị?”
Cậu thiếu niên này thể hiện thẳng ra ngoài tình cảm nhiệt tình của mình, tính tình giống như tự quen thuộc, khiến Tô Nhuyễn vô thức cảm thấy dường như mình vẫn luôn có một người em trai như vậy.
Nhưng mà cô lại biết không phải như vậy. Con trai Tô Minh Phong của Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng cũng sấp xỉ tuổi Ngôn Thiếu Thời, nhưng từ trước đến này khi nhìn thấy cô luôn tản ra ác ý tràn đầy, đừng nói gọi cô là chị gái, không giáp mặt mắng cô là con hoang đã phải cảm tạ trời đất rồi.
Ngôn Thiếu Dục đứng sau lưng Ngôn Thiếu Thời, tuy rằng không nói gì, nhưng cũng khẽ mỉm cười với cô, bày ra tư thái hoan nghênh, cuối cùng chút căng thẳng còn sót trong lòng Tô Nhuyễn cũng tiêu tán.
Lý Nhược Lan giới thiệu cho cô: “Đây là Ngôn Thiếu Dục, anh trai của Thiếu Thời, con cũng gọi anh là được, còn đây là quỷ nghịch ngợm Ngôn Thiếu Thời, em trai con.”
Thấy Tô Nhuyễn không bài xích bọn họ, Ngôn Thiếu Thời vui vẻ chạy tới kéo tay cô: “Chị, em trang trí phòng cho chị rồi, chị mau tới xem thử xem có thích hay không?”
Tô Nhuyễn cảm thấy lòng n.g.ự.c nóng lên, không quan tâm sau này thế nào, ít nhất lần đầu gặp mặt bọn họ đều nghiêm túc chuẩn bị đón nhận cô.
Đây là thiện ý Tô Nhuyễn chưa bao giờ cảm nhận được.
Vân Chi
Phòng dành cho cô là căn phỏng ngủ nhỏ nằm ở phía bắc, trong niên đại này nhà cửa đều thiết kế không tốt lắm, căn phòng ấy không lớn, trên tường còn dán poster Châu Nhuận Phát và Vương Tổ Hiền, hiển nhiên trước đó thuộc về Ngôn Thiếu Thời. Trên giá sách vẫn còn máy chơi game và truyện tranh của cậu ấy.
Cuối cùng Tô Nhuyễn cũng biết vừa rồi bọn họ mới tranh chấp chuyện gì rồi. Trên chiếc giường đơn nhỏ nằm sát tường trong góc phòng trải khăn màu hồng nhạt, đầu giường có một con gấu bông to bằng nửa người, mấy thứ này đều bình thường. ngoại trừ trên giường còn một chiếc màn lụa màu hồng nhạt lòe loẹt, giống kiểu màn lụa trên giường công chúa trong các câu chuyện cổ tích.
Bởi vì giường nhỏ, màn lụa quết xuống đất trống dưới sàn không ít. Ngôn Thiếu Thời đắc ý nói: “Chị, cái này là em tặng chị đó, chị có thích không?” Vừa nói cậu vừa lắc lư cái màn lịa vài cái, giống như đại hiệp tung áo bào.
Ngôn Thiếu Dục nhìn em trai, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Hôm nay Thiếu Thời vô cùng hào phóng, lấy hết tiền mừng tuổi năm nay của mình ra mua về đó.”
Tô Nhuyễn buồn cười đồng thời trong lòng còn vô cùng ấm áp, cô vươn tay xoa đầu em trai mình, cười nói: “Thích, cảm ơn em.”
Ngôn Thiếu Thời lập tức vui mừng nhảy cẫng lên, kéo cô đi giới thiệu khắp nơi: “Con gấu này cũng do em chọn, có điều là do anh trai em bỏ tiền ra, hì hì.”
“Chị, chị muốn mua thứ gì, có thể nói với anh trai em. Anh ấy lên đại học rồi, nhiều tiền lắm.” Ngôn Thiếu Thời nhiệt tình hãm hại anh trai, khiến Tô Nhuyễn dở khóc dở cười.
Lý Nhược Lan không nghe nổi nữa, vung tay vỗ vào đầu cậu một cái: “Suốt ngày chỉ biết bóc lột anh trai con! Hôm nay con lại xin nghỉ à? Đã làm xong bài tập chưa?”
Sau đó Ngôn Thiếu Thời bị xách đi làm bài tập, Lý Nhược Lan thì bắt đầu gọi điện thoại hỏi thăm chuyện học lại cho Tô Nhuyễn.