Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 543: Vạn người một lòng (8)
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:33:05
Lượt xem: 377
Sau khi dỡ xong vật tư, thuyền lại chở theo một đám nạn dân về, Tô Nhuyễn tìm Bratt và Jack: “Hai người lên thuyền đi, ra khỏi nơi này là có thể quay về.”
Bratt đến gần thuyền, phát hiện trên đó đều là người già phụ nữ và trẻ em, lại lần nữa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ở nước bọn họ người già là đối tượng bị vứt bỏ đầu tiên, nhưng ở nơi này người già thậm chí xếp trên phụ nữ, là đối tượng lên thuyền trước với đám trẻ con.
Jack nói: “Chuyện này tôi biết, đây chính là truyền thống kính già yêu trẻ của Hoa Quốc.”
Một thanh niên đi ngang qua thấy Bratt và Jack kinh ngạc, tỏ vẻ nghi hoặc: “Chuyện này không phải rất bình thường sao? “Bách thiện hiếu vi tiên”, con người ngay cả cha mẹ của mình cũng vứt bỏ, đó vẫn còn là người sao?”
Anh ta không hiểu nhiều đạo lý, nhưng mỗi thế hệ người dân Hoa Quốc đều tiếp thu nên giáo dục như vậy.
Jack không nhịn được nghĩ, có lẽ đây chính là nguyên nhân dân tộc thần bí này có bề dày lịch sử năm ngàn năm.
Tô Nhuyễn cười: “Người già là quá khứ, là kinh nghiệm, trẻ con là tương lai là kỳ vọng, không thể thiếu thứ nào, đều quan trọng.”
Bratt như suy tư điều gì.
“Có thể thêm một người, mau lên đi.” Thuyền trưởng thét to.
Bratt đang định lên thuyền, lại trông thấy một cậu thanh niên đang đỡ cha mẹ cậu ta tới gần: “Tôi không đi nữa, thuyền có thể chở thêm hai người.”
Bratt nghi hoặc nhìn anh ta, thanh niên cười nói: “Tôi ở lại hỗ trợ, các đồng chí giải phóng quân ở tiền tuyết vất vả như vậy, chúng tôi có thể góp thêm chút sức nào tốt chút đó.”
Lúc này Bratt mới chú ý, rất nhiều thanh niên trai tráng gần đó không phải đang chờ lên con thuyền cuối cùng, mà chuẩn bị ở lại.
Đột nhiên Jack mở miệng: “Bratt, tôi cũng muốn ở lại.”
Vân Chi
Bratt sửng sốt, Jack nói tiếp: “Nếu không nhờ bọn họ, tôi đã mất mạng từ lâu, hình như bọn họ không cần báo đáp điều gì, tôi muốn góp chút sức làm việc giúp bọn họ.”
Bratt cũng xoay người tránh đường, sau đó ôm trán nói với Tô Nhuyễn và Jack: “Đây chính là quyết định “Ngu xuẩn” nhất trong cuộc đời tôi, phải biết rằng tôi chính là nhân viên khôn khéo nhất trong công ty chúng tôi đó.”
Tô Nhuyễn không nhịn được cười rộ lên, Bratt nói tiếp: “Nhưng nếu tôi không tận mắt nhìn thấy bọn họ đạt được thắng lợi cuối cùng, khả năng tôi sẽ hối hận cả đời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-543-van-nguoi-mot-long-8.html.]
Sau đó lại xác nhận với Tô Nhuyễn: “Chắc chắn chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm, đúng không?”
Tô Nhuyễn bật cười, còn chưa kịp đáp lời, Jack đã nói: “Đương nhiên rồi!”
Hai người cộng tác kiêm bạn tốt nhìn nhau cười.
Bọn họ ở lại, Tô Nhuyễn bảo Ngôn Thiếu Dục dẫn bọn họ theo hỗ trợ, trong cơn thiên tai này hai người dùng mắt của chính mình nhận thức lại lần nữa Hoa Quốc bần cùng lạc hậu trong miệng liên minh phương tây.
Mỗi ngày đều có thêm được được cứu về, dù xa đến đâu dù có bao nhiêu người, chưa từng dừng lại ngày nào, cách vài ngày lại có vật tư tiếp viện chở tới, lại chuyển một đám nạn dân về khu vực an toàn hơn.
Tất cả mọi người cho rằng, bọn họ sẽ nhanh chóng chiến thắng cơn lũ lịch sử, nhưng mà hình như trời cao vẫn đang cố ý khảo nghiệm dân tộc cứng cỏi này.
Bọn họ đều cho rằng cơn lũ đầu tiên chính là trận chiến gian nan nhất, nhưng thực tế, cơn lũ sau còn lớn hơn cơn lũ trước, lần sau mạnh mẽ hơn lần trước.
Các chiến sĩ không có thời gian nghỉ ngơi, bọn bọ bắt đầu cho người đưa cơm qua bên đó, mỗi ngày đều có rất nhiều người bị thương được đưa tới.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trên chiếc bảng thông báo ở khu an trí đã có một tấm “Bia liệt sĩ” lâm thời bằng giấy trắng, gần như mỗi ngày đều có thêm tên mới…
Mọi người càng ngày càng trầm mặc, hai mắt đều đỏ bừng, nhưng mà bọn họ không có nhiều thời gian bi thương, khóc xong lại càng ra sức hỗ trợ, để có thể giảm bớt một chút gánh nặng cho giải phóng quân.
Cứ kiên trì như vậy hơn một tháng, khi “Bia liệt sĩ” sắp kín tên, mảnh đất địa thế cao bọn họ đang ở cũng sắp không an toàn.
“Ba ngày sau, sẽ nghênh đón đỉnh lũ lớn nhất.” Đoàn trưởng Dư phụ trách di dời dân chúng, hai mắt tràn đầy tơ máu, hai má hõm sâu xuống: “Có thể nơi này cũng sẽ bị ngập nước, mọi người phải di chuyển đến nơi an toàn hơn!”
“Vậy các cậu phải làm sao bây giờ?” Có người hỏi: “Bị thương, hy sinh, đến một phần ba rồi nhỉ…”
Đoàn trưởng Dư nói: “Nơi khác đã chống lũ thành công, sẽ có người tới chi viện chúng tôi.”
Mọi người im lặng, hai người trung niên bóc tấm “Bia liệt sĩ” ra, gấp gọn lại, dùng túi nilon bọc kín, bỏ vào lòng n.g.ự.c bảo vệ, bắt đầu rút lui theo trật tự.
Bratt và Jack cũng đi theo Tô Nhuyễn và đám Ngôn Thiếu Dục, rất nhanh đã gặp được quân chi viện, đó là đoàn xe duy nhất đi ngược chiều trong cơn thiên tai này, là một đám người cũng tiều tụy và mỏi mệt, hiển nhiên bọn họ cũng vừa trải qua một trận đấu căng thẳng, sau đó tới nơi này…
Nhưng mà dù khổ dù mệt, chỉ cần khoác tấm quân trang kia trên người, sẽ phải thắp sáng hy vọng trong lòng quần chúng nhân dân.