Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 540: Vạn người một lòng (5)
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:33:01
Lượt xem: 329
Mưa càng rơi càng lớn, dù đã nửa đêm vẫn có rất nhiều người được đưa tới, lúc này Tô Nhuyễn còn nhìn thấy cả Lý Hưng Vĩ và Lý Thịnh Vượng.
Từ khi bọn họ và Ngôn Thiếu Dục hỗ trợ chuyển vật tư xong đã không thấy tăm hơi, hóa ra là hỗ trợ khiêng người bệnh.
Vân Chi
Lý Thịnh Vượng đỡ một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh vào, nhìn thấy Tô Nhuyễn vội vàng nói: “Nhuyễn Nhuyễn, mau nghe xem anh ta đang nói gì? Anh ta sốt ruột lắm, nhưng bọn em đều nghe không hiểu.”
Tô Nhuyễn nhìn người tới kinh ngạc nói: “Bratt?!”
Bratt nhìn thấy Tô Nhuyễn, cũng kích động: “Mis Tô!”
Tô Nhuyễn biết Bratt ở Hoa Quốc, trước đây sau khi lãnh đạo hai bên hợp tác, Bratt đã xin thường trú ở Hoa Quốc, nhưng mà không ngờ lại gặp đối phương ở nơi này.
Sau khi hai người giao lưu một phen, Tô Nhuyễn mới biết, hóa ra nửa tháng trước anh ta và trợ lý Jack qua bên này khảo sát, không ngờ lại bị cơn lũ bất thình lình này vây khốn.
Vì đi khảo sát nhà máy, vị trí tương đối hẻo lánh, anh ta và đám công nhân ngây người trên nóc nhà năm sáu ngày mới được cứu, còn Jack bị anh ta phái đi nơi khác xa xôi hơn, quan trọng là bên đó không nhiều người lắm, vẫn chưa thấy tung tích.
“Tôi có thể trả tiền, mời bọn họ tìm người giúp tôi.”
Tô Nhuyễn hỏi địa chỉ, nạn dân bên cạnh vừa được dìu tới nghe thấy địa chỉ, lập tức tiếp lời: “Giải phóng quân đã qua bên đó rồi.”
Tô Nhuyễn phiên dịch cho Bratt nghe, Bratt không tin lắm: “Bên kia rất ít người.”
Nạn dân kia khó hiểu: “Rất ít người không phải vẫn có sao? Yên tâm, chỉ cần người còn sống, chắc chắn giải phóng quân sẽ cứu anh ta về.”
Bratt vẫn duy trì thái độ hoài nghi, ở quốc gia bọn họ, bất kỳ cuộc cứu viện nào đều phải đánh giá trước, chỉ khi đáng giá mới được cứu, không đáng sẽ bị từ bỏ, đây là quyết sách bình thường của lãnh đạo cấp cao.
Nhưng mà rất nhanh, anh ta đã bị đả kích mạnh, hình như Hoa Quốc hoàn toàn không giống các nước liên minh phương tây.
Mưa càng rơi càng lớn, khi trời tờ mở sáng, một đám người cuối cùng từ tuyến trên lui lại, Tô Nhuyễn trông thấy Hứa Văn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, người đàn chị thuộc khoa báo chí này được như ý nguyện đến làm việc ở toà soạn báo quốc gia, tính đến hiện tại đã công tác ba năm, Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ, cảm thấy gặp đối phương ở chỗ này cũng không có gì bất ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-540-van-nguoi-mot-long-5.html.]
Lúc này cả người cô ấy đầy bùn lầy, đang che chở camera trong lòng, hai mắt đỏ bừng như đã khóc rất nhiều, vừa vào cửa đã nói: “Có cái bàn nào không, tôi cần viết phóng sự đưa tin.”
Tô Nhuyễn nói: “Đi theo em.”
Lúc này Hứa Văn mới nhìn thấy Tô Nhuyễn, muốn cười một cái với cô, nhưng nước trong mắt lại rơi xuống. Trong thiên tai như vậy, đưa tin trực diện nơi tuyến đầu, cô ấy không thể không chấn động, hoàn toàn không cách nào bình ổn.
Sau đó Tô Nhuyễn nhìn người đàn chị lý trí đến mức lạnh lùng trong ấn tượng này vừa gạt lệ vừa viết bản thảo, rồi chân không chạm đất lái xe tới tòa soạn báo gần đó truyền tin về tổng bộ.
Đến giữa trưa, mọi người đều nôn nóng bất an, lo lắng sốt ruột nhìn về phía đê đập, rất nhanh đã nghe thấy một tiếng trầm đục mơ hồ truyền đến, người già có kinh nghiệm kêu lên: “Là đỉnh lũ, đỉnh lũ tới!”
Tô Nhuyễn mím chặt môi, y tá Mễ đứng cạnh, ôm chặt cánh tay cô: “Sẽ không sao đâu, tuy rằng ngày thường lão khờ nhà tôi không đáng tin cậy, nhưng vẫn rất lợi hại, nhất định sẽ không vấn đề gì.”
Nói là an ủi cô, không bằng nói là an ủi chính mình.
Bratt cũng căng thẳng tới gần, Tô Nhuyễn an ủi anh ta: “Địa thế nơi chúng ta đang đứng rất cao, lũ không tới đâu, không cần lo lắng.”
Bratt lại nói: “Vì sao không có ai theo bảo vệ cô? Cô có s.ú.n.g không? Có phải bọn họ sẽ đón cô rời đi đầu tiên không?”
Tô Nhuyễn ngây người, sau khi phản ứng lại mới hiểu được lời Bratt nói có ý gì. Ở phương tây khi xảy ra tai họa, đa số đều tự cứu bản thân, khi đám đông tụ tập còn dễ sinh ra bạo động và tranh cướp.
Cho nên ở phương tây cứu viện, đa số quân nhân đều mang theo súng.
Chẳng trách từ hôm qua tới nay gã này luôn đi theo sau m.ô.n.g mình, Tô Nhuyễn còn tưởng rằng vì cô là người quen duy nhất cảu anh ta, hóa ra là cho rằng cô có chỗ dựa, có lẽ sẽ được dẫn đi đầu tiên.
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Tôi sẽ không rời đi.”
“Nếu anh muốn đi, đợi qua đỉnh lũ lần này, sẽ có tài xế đến, lúc đó sẽ đưa anh ra ngoài.”
Bratt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Vì sao cô không đi? Tôi nghe nói đồ ăn không nhiều lắm, đám binh lính kia lui lại đều phải ăn cơm.”
Tô Nhuyễn nghiêm túc nhìn anh ta: “Bratt, nơi này rất an toàn, cũng sẽ có người đưa đồ ăn tới.”
“Một phương gặp nạn, tám phương chi viện, đây là cổ huấn của Hoa Quốc chúng tôi, chưa bao giờ chỉ là lời nói. Hiện tại chúng tôi có kẻ địch chung là cơn lũ lớn này, nhân dân cả nước đều đứng sau làm hậu phương cho chúng tôi.”