Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 512: Chốn Đào Nguyên (3)

Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:06:56
Lượt xem: 480

Thông cảm cho Lục Thần Minh không mấy thông minh, cần nói lời nào Lộc Minh Sâm đã nghĩ trước cho anh ta rồi: “Cứ nói “Chị dâu quá giỏi, lại mở thêm một nhà máy, năng lực quá cao…” mở đầu.”

Tô Nhuyễn xấu hổ đến mức muốn độn thổ: “Anh im miệng cho em! Em không cần anh giúp.”

Lục Thần Minh cũng không chịu nổi nói: “Được rồi, đã khoe khoang hai năm, vẫn chưa khoe đủ à? Bây giờ có ai không biết Tô Nhuyễn nhà cậu có năng lực?”

Tóm lại, dưới sự phản đối mãnh liệt từ Tô Nhuyễn, kế hoạch tuyên truyền trong khu tập thể gia đình quân nhân của Lộc Minh Sâm đã c.h.ế.t yểu, nhìn qua có vẻ anh còn rất tiếc nuối, lại bị Tô Nhuyễn nghiêm túc cảnh cáo thêm lần nữa.

Có điều biện pháp tuyên truyền thông qua người quen này đúng là rất hữu hiệu, bạn bè thân thích giới thiệu có độ tin cậy cao, tất nhiên hiệu suất cũng cao, chắc chắn nhanh hơn so với đăng báo.

Chỉ cần đừng c.h.é.m gió quanh co lòng vòng như Lộc Minh Sâm là được, cứ bày ra lợi ích, tự nhiên sẽ có người tới cửa.

Ngày hôm sau Tô Nhuyễn đi dạo quanh khu tập thể một vòng quay về, y tá Mễ tỏ vẻ nhà máy anh rể cô ấy đang làm việc dạo này không ổn lắm, đúng lúc có thể thử xem sao.

Bởi vì làm cái này không tốn nhiều phí tổn, có một hai trăm là được, có thể đi họp chợ, bày quán, hay hàng bán rong, cần mẫn một chút ít nhất mỗi tháng cũng kiếm được một hai trăm, chăm chỉ hơn ba bốn trăm cũng có, rất thích hợp với người chưa có kế sinh nhai.

Chưa tới một tuần, chị dâu Thái cũng tới, chị ta muốn tự mình làm, mang đi bày quán ngoài chợ, một ngày sau nhìn thái độ cười tủm tỉm của chị ấy là biết, chắc chắn kiếm không tồi.

Những người khác đang đứng ngoài quan sát thấy thế, tất nhiên cũng hành động.

Hơn một trăm công nhân trong nhà máy cũng được vận động, Tô Nhuyễn thiết lập chế độ khen thưởng, ai giới thiệu khách hàng sẽ nhận được hoa hồng, cứ như vậy, cộng thêm hiệu ứng từ quảng cáo trên báo, chưa tới một tháng, đã có bốn năm chục tiểu thương nhỏ lục tục kéo tới nhập hàng.

Bởi vậy cửa hàng của Dư Tiểu Lệ và Tôn Đại Thành bị ảnh hưởng không nhỏ, dù sao so về chi phí, hiển nhiên đến chỗ Tô Nhuyễn nhập hàng phí tổn sẽ thấp hơn so với bọn họ xuống phía nam xa xôi ngàn dặm, giá cả đương nhiên cũng có loại rẻ tiền hơn.

Triệu Lôi rất cao hứng: “Đáng đời!”

Vân Chi

Tô Nhuyễn lắc đầu, nhân cơ hội giảng cho bọn họ về vấn đề định hướng sản phẩm: “Tôi xây dựng Chốn Đào Nguyên không phải nhằm vào bọn họ, mà có ý tưởng từ trước.”

“Dù không có chúng ta, cửa hàng của đối phương cũng khó mở lâu dài.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-512-chon-dao-nguyen-3.html.]

“Bất kỳ sản phẩm nào, nhất định phải tìm đúng vị trí của nó, khách hàng mua đồ rẻ vào cửa hàng thấy vật phẩm trang sức đắt tiền chắc chắn sẽ chậc lưỡi không mua, thậm chí nghi ngờ sản phẩm có đáng cái giá kia không. Mà khách hàng trung cao cấp có thể mua nổi sản phẩm đắt tiền kia, nhìn thấy trong cửa hàng bán sản phẩm giá rẻ, cũng sẽ nghi ngờ phẩm chất hàng hóa bọn họ bán, cuối cùng dẫn tới số hàng quá cao cấp mang về lợi nhuận cao kia không thể bán được.”

“Mà lợi nhuận từ sản phẩm loại kém giá rẻ khả năng không đủ sức chống đỡ tiền thuê cửa hàng của bọn họ.”

“Cho nên, không cần quan tâm tới đối phương, làm tốt chuyện của chúng ta là được.”

Mọi người nghe xong đều suy tư.

Triển khai bán sỉ trang sức giá rẻ trong thành phố coi như tương đối thuận lợi, gần đến kỳ nghỉ đông, gần như mỗi ngày đều có người tới nhập hàng, một tháng ít nhất cũng thu về bảy tám vạn, tiếp tục như vậy chỉ cần hai ba tháng nữa, là bọn họ có thể thu hồi vốn đầu tư cho hạng mục này.

Cuối cùng Lộc Minh Sâm cũng thở phào nhẹ nhõm, đang định khen Tô Nhuyễn là tay kiếm tiền thiện nghệ, lại nghe được tin tức cô đi xem đất với chị Hà, anh lập tức hoảng sợ: “Em lại sắp thiếu tiền rồi?”

Tô Nhuyễn bị phản ứng của anh chọc cười không ngừng, nghĩ lại lúc ban đầu, Lộc Minh Sâm giống tổng tài bá đạo vung tiền như rác, chưa bao giờ buồn rầu vì tiền. Nhưng từ khi cô vay tiền nhận thầu công trình anh bắt đầu trở thành quỷ keo kiệt bủn xỉn, nhận tiền trợ cấp vô cùng tích cực.

Bây giờ lại giống cậu nhóc đáng thương quanh năm thiếu nợ, cách một khoảng thời gian lại phải vắt hết óc nghĩ cách kiếm tiền hoặc kéo đơn hàng về cho cô.

Nghĩ lại thì, Lộc Minh Sâm đi theo cô đúng là chịu khổ rồi.

Nhưng Tô Nhuyễn không nhịn được vẫn muốn trêu anh: “Đúng vậy, có một khu mười lăm mẫu đất, chắc khoảng năm trăm vạn.”

“Anh cảm thấy, em có thể bước từ từ từng chút một.” Lộc Minh Sâm nghiêm túc nói: “Em đã từng nghĩ tới hậu quả nếu bị mẹ em biết chuyện này chưa?”

Đây là không biết khuyên cô thế nào, nên lôi Lý Nhược Lan ra để áp chế cô sao?

Còn lâu Tô Nhuyễn mới sợ: “Anh không nói, sao mẹ biết?”

Nhưng mà Tô Nhuyễn vẫn thất sách, vốn dĩ kỳ nghỉ đông Tô Nhuyễn định ở lại vài ngày để giải quyết chút việc trong công ty, nào ngờ lại nhận được điện thoại của Lý Nhược Lan, đầu kia tức giận thở phì phì: “Tô Nhuyễn, con lấy đâu ra năm trăm vạn? Gan chó của con biến thành gan hùm rồi hả?”

“Ngày mai cút về đây cho mẹ!”

Loading...