Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 428: Sinh nhật y tá Mễ

Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:53:58
Lượt xem: 528

Đúng là Tô Nhuyễn không còn cơ hội suy nghĩ miên man, đã hoàn toàn vứt chuyện nhà họ Lộc ra sau đầu.

Hôm nay cuối cùng nhà trệt cũng hiện ra chỗ tốt của nó, cô kêu một câu lạnh, Lộc Minh Sâm chỉ có thể bọc chăn kín mít, tiết tấu và lực độ đều thoải mái.

Hình như Lộc Minh Sâm đã nhận ra, thuận theo ý cô, nhưng mà vẫn khó tránh khỏi gió lạnh tiến vào, anh mơn trớn da thịt phiếm chút lạnh lẽo của cô, nói hàm hồ: “Cho nên mới bảo em, mau chóng mua nhà lầu.”

Tô Nhuyễn càm ràm: “Mua cái gì, không có tiền.”

Lộc Minh Sâm khẽ cắn vành tai cô: “Ba mươi mấy vạn vừa lấy về đều là giấy à?”

Tô Nhuyễn hừ một tiếng: “Số tiền đó có tác dụng quan trọng hơn.”

Lộc Minh Sâm nghiêm túc nhìn cố: “Việc gì còn quan trong hơn có thể giúp em chống lạnh?”

Tô Nhuyễn bật cười, nghiêng người qua hôn đối phương: “Ngoan nào, đợi mấy năm nữa lại mua sau.”

“Em rất thích nơi này, nếu tạm thời không dọn đi, đợi thời tiết ấm lên chúng ta trang hoàng lại một chút, lắp hệ thống sưởi riêng cũng được mà.”

Lộc Minh Sâm nghi hoặc: “Em thích nơi này?”

Anh cho rằng cô thích nơi có tính riêng tư một chút, hơn nữa ở nơi này còn không thoải mái bằng ở tứ hợp viện.

Hình như biết anh nghĩ gì, Tô Nhuyễn vươn tay ôm lấy cổ anh, nói: “Thích, khi anh đi làm nhiệm vụ, khi anh trở về, em đều có thể biết tin đầu tiên.”

“Ở nơi này có thể chờ được anh.”

Lộc Minh Sâm ngây người, rất nhanh đã kéo cằm cô lại hung hăng hôn lấy, có điều động tác khác vẫn dịu dàng triền miên không giống ngày thường.

Vậy mà Tô Nhuyễn vẫn ăn không tiêu, cô khẽ đẩy anh, nói: “Mau lên.”

Lộc Minh Sâm lại tạm dừng, chậm rãi nghỉ ngơi: “Hôm nay chậm chút, chỉ một lần.”

Gã này vừa khai trai chưa tới một tháng, đúng là thời điểm vừa nếm ngon ngọt, vì cách âm của phòng trong nhà khách ở thành phố Thân không tốt, anh đành phải ngoan ngoãn quy củ, tính ra đã nghỉ ngơi bốn năm ngày rồi, Tô Nhuyễn cũng đã chuẩn bị trước tinh thần đêm nay sẽ không được ngủ ngon giấc…

Anh săn sóc sợ cô đi đường mệt nhọc sao? Tô Nhuyễn đang cảm động, lại nghe thấy anh nói: “Hết cái kia rồi, ngày mai phải tới phòng y tế lấy thêm chút.”

Tô Nhuyễn:……

Bởi vì hiện tại nhà nước đang thực hiện kế hoạch hóa gia đình, phòng y tế mỗi đơn vị đều cấp phát BCS miễn phí, tháng chạp năm trước trong khoảng thời gian chờ đợi Lộc Minh Sâm trở về, cô từng đi lấy một hộp, tạm thời cô vẫn chưa cách nào khách phục nỗi sợ hãi đối với việc mang thai.

Sau đó hộp BCS kia vẫn do Lộc Minh Sâm tự mình bảo quản, không ngờ đã dùng hết rồi.

Phải biết rằng cô lấy hẳn số lượng dùng cho hai tháng đó, ai đi lấy thứ kia mà không ngại ngùng.

Vân Chi

Lộc Minh Sâm vẫn đang chậm rãi hưởng thụ, Tô Nhuyễn nheo mắt lại, xoa eo anh… Hình như nơi đó chính là nhược điểm của Lộc Minh Sâm.

Còn BCS, còn lâu cô mới đi lấy tiếp, đã hơn nửa tháng, anh cũng nên bắt đầu tiết chế rồi.

Hôm sau khi tỉnh lại cạnh Lộc Minh Sâm đã không còn bên cạnh, Tô Nhuyễn mơ hồ nhớ ra khi còi báo thức vang lên, anh nói thầm bên tai cô, anh phải đi tập luyện.

Trong phòng rất ấm áp, hiển nhiên trước khi đi Lộc Minh Sâm đã thêm củi vào bếp lò, quần áo cũng đặt trong tầm với của cô.

Tô Nhuyễn rời giường rửa mặt, rán lại hai cái bánh rán, xào một chút khoai tây sợi, nấu nồi canh trứng gà, chỉ một lát sau đã trông thấy Lộc Minh Sâm và Lục Thần Minh đang chạy bộ về như phân đua cao thấp.

Tô Nhuyễn bật cười, có lẽ Lộc Minh Sâm không ý thức được, ở nơi này anh ấy thả lỏng hơn nhiều.

Anh nhún nhảy như trẻ con, nhảy hai ba bước lên bậc thang, vào nhà nhìn thấy Tô Nhuyễn lập tức lộ ra nụ cười, đi tới ôm cô một cái rồi mới đi rửa mặt.

Khi ăn cơm, thi thoảng có vài tiếng hoan hô hưng phấn từ bên ngoài truyền đến, Tô Nhuyễn duỗi cổ nhìn xung quanh một vòng: “Có chuyện gì thế?”

Lộc Minh Sâm gắp thêm đồ ăn cho Tô Nhuyễn: “Chắc là hưng phấn chuyện đoàn văn công đến, nghe nói mười lăm tháng riêng có buổi biểu diễn an ủi.”

Tô Nhuyễn cười như không cười, nói: “Nguyễn Linh?”

Lộc Minh Sâm làm ra vẻ mặt sợ hãi: “Vậy em nhớ phải bảo vệ anh đấy nhé.”

Tô Nhuyễn lập tức bị chọc cười.

Ăn cơm xong Tô Nhuyễn rửa bát, đưa lòng trắng trứng đã tách riêng cho Lộc Minh Sâm: “Giết thời gian chút đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-428-sinh-nhat-y-ta-me.html.]

Lộc Minh Sâm nghi hoặc: “Làm gì thế?”

“Hôm nay sinh nhật y tá Mễ, em chưa chuẩn bị quà tặng gì, làm chút bánh kem coi như bánh sinh nhật tặng cô ấy.”

Không biết nghĩ tới điều gì, tròng mắt Lộc Minh Sâm chuyển động, ôm bát qua nhà đối diện.

Tô Nhuyễn còn tưởng rằng anh ấy đi khoe khoang với Lục Thần Minh, kết quả chỉ một lát sau y tá Mễ đã qua hỏi Tô Nhuyễn: “Đoàn trưởng Lộc nhà cô lại có ý đồ quái quỷ gì vậy? Không biết anh ấy nói gì, khiến lão khờ nhà tôi liên tục cầm đũa không ngừng ngoáy chậu đựng lòng trắng trứng.”

“Đoàn trưởng Lộc nhà cô còn canh thời gian giúp anh ấy.”

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, Lộc Minh Sâm này đúng là……

Cô giải thích cho y tá Mễ, y tá Mễ tò mò nhìn cô đánh lòng đỏ trứng, nấu cách thủy cho chocolate tan ra: “Hóa ra bánh kem làm như vậy.”

Tô Nhuyễn cười: “Không có nướng lò, nếu có nướng lò có thể làm cho cô một chiếc bánh sinh nhật chân chính rồi.”

Y tá Mễ cười nói: “Vậy là được rồi, nói thật, từ bé đến giờ tôi chưa được ăn bánh kem lần nào đâu.”

Hai người đang nói, thì Lục Thần Minh ôm chậu lòng trắng trứng đã đánh bông lên, hưng phấn chạy tới: “Oa oa, y tá Mễ, em nhìn xem! Lòng trắng trứng thật sự biến thành thể rắn rồi.”

Y tá Mễ cũng kinh ngạc: “Đây là chậu lòng trắng trứng trước đó à?”

Lục Thần Minh nói: “Đương nhiên rồi, thần kỳ nhỉ.”

Lộc Minh Sâm lấy chậu từ tay Lục Thần Minh, giao cho Tô Nhuyễn: “Làm đi.”

Thấy bọn họ tò mò, Tô Nhuyễn dứt khoát làm trước hai cái cho bọn họ xem, dù sao làm souffel chỉ phức tạp ở khâu đánh lòng trắng trứng, đánh lòng trắng trứng xong rồi, những khâu khác rất nhanh thôi.

Mùi thơm ngọt đậm đà và bánh mì mềm dai khiến y tá Mễ vô cùng kinh ngạc: “Ngon quá, cám ơn nhé!”

Lục Thần Minh chen lên cười nói: “Đương nhiên rồi, chứa đựng cả tấm lòng của anh mà.”

Lộc Minh Sâm lộ ra biểu cảm ghét bỏ, châm chọc: “Da mặt cậu dày quá nhỉ, rõ ràng là Tô Nhuyễn làm.”

Lục Thần Minh trợn trừng mắt: “Tôi đánh trứng tê cả tay…”

Lộc Minh Sâm lập tức nói: “Mới bao lâu, đã tê rồi, cậu có được không thế?”

Sau đó hai người lại bắt đầu màn đấu khẩu quen thuộc.

Một người đắc ý vạn phần nói: “Muốn ăn ngon vậy, vẫn phải dựa vào Tô Nhuyễn nhà tôi.”

Một người khác không phục: “Chưa chắc đâu, y tá Mễ nhà tôi nấu cơm mới gọi là tuyệt.”

Sau đó không biết thế nào, chủ đề lại chuyển sang hai người ai cưng chiều vợ mình hơn.

Lục Thần Minh khoe khoang, quà sinh nhật mình tặng cho y tá mễ: “Hoa tươi và khăn quàng cổ đó, đầu gỗ nhà cậu có biết mua quà cho con gái không?”

Anh ta quay đầu trực tiếp hỏi Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn, Lộc điên từng mua tặng cô thứ gì vậy?”

Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ theo bản năng, hình như đúng là Lộc Minh Sâm chưa từng mua cho cô thứ gì, quà tặng à, chiếc lá phong kẹp trong lá thư trước đây có tính không nhỉ?

Lục Thần Minh thấy thế cười ha ha, đắc ý không chịu nổi, cuối cùng cũng thắng được Lộc Minh Sâm một lần.

Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí kia, Lộc Minh Sâm khẽ nheo mắt, đột nhiên hỏi: “Cậu lấy đâu ra tiền?”

Trong giọng nói lười biếng tràn đầy kiêu ngạo: “Tiền của tôi đều nộp lên không giữ lại một xu nào.”

Sau đó anh nhìn Lục Thần Minh khinh bỉ: “Cậu có thể tùy tiện mua quà như vậy, chứng tỏ giấu giếm không ít quỹ đen nhỉ?’

Lục Thần Minh:……

Y tá Mễ cũng nhìn về phía Lục Thần Minh, hai người nhìn nhau khoảng mười giây, sau đó y tá Mễ véo tai Lục Thần Minh lôi về nhà.

Lộc Minh Sâm cười tươi, sung sướng khi người ta gặp họa.

Tô Nhuyễn cũng cười không ngừng: “Còn nói anh không ấu trĩ.”

Lộc Minh Sâm cúi đầu hôn cô một cái: “So chiều vợ với anh, đúng là không biết tự lượng sức mình.”

Loading...