Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 343: Cẩn thận Bạch Khả Hân
Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:49:58
Lượt xem: 565
“Ha ha ha, không dám, không dám nữa, buông em ra! Ha ha ha…… Lộc Minh Sâm!”
Thấy Lộc Minh Sâm cứng đờ, Tô Nhuyễn cũng ngừng cười, lúc này mới phát hiện ra tư thế của hai người hơi nguy hiểm, cô khẽ ho một tiếng quay đầu đi, định ngồi dậy.
Hai tay Lộc Minh Sâm chống bên sườn cô không nhúc nhích, ánh mắt càng ngày càng sâu, Tô Nhuyễn không tự chủ được khẽ nuốt nước miếng, cảm thấy như môi và cổ mình bị thứ gì đó thiêu đốt, vội vàng dẩy anh: “Tránh ra.”
Lộc Minh Sâm ngược lại, tiếp tục cúi người xuống dưới: “Ban nãy hình như chưa nói hết, bây giờ mong muốn lớn nhất của anh là con gái anh mạnh khỏe hạnh phúc, em cũng bắt đầu nên tính đến chuyện tương lai giữa anh và em đi…”
Đột nhiên Tô Nhuyễn hỏi lại: “Tương lai làm con gái anh sao?”
Thấy Lộc Minh Sâm cứng đờ, Tô Nhuyễn cười rộ lên: “Ngẫm lại cũng khá tốt, có điều…”
Nhìn hành động mang tính xâm lược cực mạnh của anh, cô nói lời ám chỉ: “Anh làm cha như vậy không đúng lắm nhỉ?”
Lộc Minh Sâm:……
Đoàn trưởng Lộc ngây thơ chính trực cảm thấy hình như mình thất sách rồi, giống tự đào hố cho mình thế nhỉ?
Tô Nhuyễn không nhịn được lại cười rộ lên, Lộc Minh Sâm cắn răng đè đầu cô xuống, buồn bực xoa tóc cô thành tổ chim.
Vài phút sau, Lộc Minh Sâm lại cầm lược vụng về chải tóc cho Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn nhìn sườn mặt nghiêm túc của đối phương trong gương, mím môi nói: “Anh Minh Sâm, cảm ơn anh.”
Lộc Minh Sâm liếc mắt lườm cô, khẽ hừ một tiếng: “Sau này em bớt chọc tức anh là được.”
Vân Chi
Tô Nhuyễn không nhịn được lại cười rộ lên, khóe môi Lộc Minh Sâm cũng vô thức cười theo.
Sửa sang lại tóc tai quần áo xong, hai người chuẩn bị cùng nhau xuống lầu, ra khỏi phòng, đột nhiên cảm nhận được tay mình nóng lên, TÔ Nhuyễn sửng sốt, quay đầu lại. Lộc Minh Sâm vẫn nhìn thẳng về phía trước, mặt nghiêm túc nói: “Nắm tay, khỏi bị ngã.”
Không biết là hối hận, hay sợ người khác nghe thấy, lần này anh không thêm vào danh hiệu papa.
Tô Nhuyễn phụt cười thành tiếng, cũng không buông ra, đợi xuống lầu nhiều người qua lại, Lộc Minh Sâm tự giác thu tay, sửa từ dắt sang đỡ.
Nhìn thấy y tá Mễ, Tô Nhuyễn vẫn hỏi thăm tình hình của Tô Thanh Thanh một câu.
Y tá Mễ nói: “Người theo xe cứu thương tới à? May mà tới kịp thời, chắc có thể giữ được đứa trẻ, còn cô gái tên Tiểu Liên gì đó vào trước, đã sinh non.”
Tô Nhuyễn sửng sốt: “Cô ta mang thai thật?”
Y tá Mễ nói: “Ừ, chỉ là mới mang thai, hình như bản thân cô ta cũng không biết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-343-can-than-bach-kha-han.html.]
Hà Tiểu Liên là thân thích bên nhà mẹ đẻ mẹ Hoắc, mới gả chồng hai năm chồng đã phát bệnh qua đời, nhà chồng cảm thấy cô ta là sao chổi, nhà mẹ đẻ cũng không cần cô ta. Đời trước sau khi chồng cô ta c.h.ế.t không lâu, cô ta liền chạy ra ngoài làm thuê, chỉ là không ở cùng Hoắc Hướng Dương.”
Nếu tính như vậy, cô ta mang thai với người chồng đã chết, nhưng đời trước cũng không sinh ra đứa nhỏ này, đời này lại sảy mất trong tình huống như vậy, sợ là Tô Thanh Thanh sẽ gặp phiền toái…
Lúc cô đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy tiếng gào khóc của Hà Tiểu Liên: “Em xin lỗi anh Bằng… Em... Vậy mà em lại không biết… Con chúng ta…”
Tô Nhuyễn đi về phía trước hai bước, nhìn thấy Tiểu Liên trong phòng bệnh bên cạnh, quả nhiên Hoắc Hướng Dương không ở bên Tô Thanh Thanh mà ngốc tại nơi này, vẻ mặt áy náy và thương xót: “Tiểu Liên, em… Ai, chuyện này là lỗi của Thanh Thanh, anh… Anh sẽ thay cô ấy bồi thường cho em…”
Y tá Mễ không biết ân oán tình thù giữa Tô Nhuyễn và nhà họ Hoắc, ngược lại nói tới một chuyện khác: “Bạch Khả Hân kia, cô cẩn thận chút.”
Tô Nhuyễn nghe cái tên này hơi quen tai: “Ai cơ?”
“Bạch Khả Hân.”
Y tá Mễ nói: “Chính là cô gái vừa rồi một lòng muốn nhào vào người đoàn trưởng Lộc nhà cô đó.”
“Cô ta là Bạch Khả Hân?” Tô Nhuyễn trợn trừng mắt, lập tức nhìn về phía Lộc Minh Sâm.
Lộc Minh Sâm vẫn nhớ rõ thái độ của Tô Nhuyễn với đám đào hoa trước kia của anh, lập tức mở miệng theo phản xạ có điều kiện: “Anh không quen cô ta.”
Y tá Mễ:…
Trước đó vừa mới thân thiết nói chuyện với người ta, coi mọi người là kẻ ngốc sao?
Tô Nhuyễn nhìn anh: “Đoàn trưởng Lộc, anh có biết chuyện ngụ ngôn sói tới không. Nói dối mỗi ngày, sau này anh nói thật sẽ không ai tin nữa.”
Lộc Minh Sâm suy tư một lát, sau đó mới thuận thế sửa lời: “Nhất thời không nhớ được tên cô ta, có điều quen biết thì quen biết thật, chỉ là không thân lắm.”
Y tá Mễ không nhịn được châm chọc: “Anh cho rằng không thân, người ta lại coi anh là ân nhân cứu mạng, rất thân thiết đó.”
Tô Nhuyễn hỏi: “Trong này có chuyện xưa gì?”
Lộc Minh Sâm nghĩ một lát, mới trả lời: “Là mấy năm trước trông thấy cô ta bị một đám lưu manh chặn đường, ra tay giúp đỡ một phen.”
Y tá Mễ phát hiện ra, hình như Lộc Minh Sâm không thèm để ý thật, lời nói ra quá nhẹ nhàng bâng quơ, đành phải hỗ trợ bổ sung: “Nghỉ hè năm lớp mười hai, Bạch Khả Hân ra ngoài bị một đám lưu manh chặn đường động tay động chân, đúng lúc đoàn trưởng Lộc nhà cô đi ngang qua, đã ra tay cưỡng chế đám người đó rời đi, trông thấy cô ta phát bệnh té xỉu, còn đưa cô ta vào bệnh viện.”
“Cho nên Bạch Khả Hân vẫn luôn coi anh ấy như ân nhân cứu mạng.”
Tô Nhuyễn thầm nghĩ, chẳng trách lại chấp nhất như vậy, mọi người thường nói “Ân cứu mạng lấy thân báo đáp” thật ra là có nguyên lý khoa học cả. Có người trong cơn nguy hiểm tuyệt vọng trông thấy ân nhân từ trên trời giáng xuống bảo vệ mình, hành động cứu trợ ấy có thể khiến người ta cảm động ghi nhớ cả đời… Huống chi ân nhân còn anh tuấn tài giỏi hơn người.