Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 329: Hóa giải khúc mắc đời trước

Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:45:19
Lượt xem: 618

Thấy Tô Nhuyễn buồn rầu, Lộc Minh Sâm không khỏi nhíu mày: “Anh tìm người cho em rồi, em còn sầu cái gì?”

Tô Nhuyễn thầm nghĩ, sầu anh đó.

Đáng tiếc cô không thể nói ra, đành phải thuận miệng nói: “Sầu tiền a, phải nuôi nhiều người như vậy.”

Lộc Minh Sâm: “Anh còn tưởng là chuyện gì.”

Tô Nhuyễn liếc anh một cái, giọng điệu này, ai không biết còn tưởng anh ấy có nhiều tiền lắm.

Sau đó cô lại thấy anh móc ra một quyển sổ tiết kiệm từ trong túi, đẩy qua.

Tô Nhuyễn tưởng là tiền trợ cấp hoặc tiền thưởng gì đó, hình như trước đó anh từng lập công: “Không cần, chút tiền đó anh giữ lại đi, còn chưa đủ nhét kẽ răng.”

Nói tới đây, Tô Nhuyễn lại nhớ ra chuyện khác, cô xoay người định đi lấy ví tiền: “Sau này tiền trợ cấp của anh tự anh cầm đi, em còn phải để ý tới tài chính trong xưởng, sợ là không đủ sức.”

Lộc Minh Sâm chậc một tiếng, biết cô làm thế là muốn phân rõ giới hạn với mình. Anh vươn tay giữ cô lại, nhét sổ tiết kiệm vào tay cô: “Xem thường người ta có phải không? Nhìn trước đã rồi hẵng nói.”

Nhìn sắc mặt anh, Tô Nhuyễn chần chừ mở sổ tiết kiệm ra, thấy bên trên viết một chuỗi số không, cô lập tức ngây ngẩn cả người: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.”

Vậy mà có tận ba vạn, với Lộc Minh Sâm mà nói, số tiền này cũng không phải số lượng nhỏ.

Lộc Minh Sâm giải thích: “Bán mấy còn cá vàng nhỏ ông ngoại anh để lại.” Nói tới đây, anh rũ mắt xuống, rõ ràng cảm xúc không tốt lắm.

Tô Nhuyễn nhíu mày: “Sao đang yên đang lành lại bán mấy thứ đó đi?”

Cô đẩy sổ tiết kiệm lại: “Vừa rồi em chỉ đùa thôi, cuối năm là em có tiền rồi, anh mau đi chuộc lại đi, bây giờ còn kịp không?”

Lộc Minh Sâm không nhận, chỉ uể oải dựa vào bàn, hình như nhớ tới điều gì đó, giọng nói u buồn: “Thật ra, anh vẫn luôn chán ghét mấy thứ đó.”

“Anh vẫn luôn nghĩ, nếu không có mấy thứ đó, Lộc Trường Hà sẽ không vì muốn có được mà cố ý kéo dài thời gian hại c.h.ế.t mẹ anh…”

Tô Nhuyễn trầm mặc, không ngờ anh lại nghĩ như vậy, khó trách đời trước đến khi hy sinh anh ấy mới động tới mấy thứ này, về cơ bản đều quyên góp hết, hóa ra không phải chỉ vì không muốn để lại đồ cho nhà họ Lộc.

Nhìn dáng vẻ ủ rũ của Lộc Minh Sâm, cô cũng không biết nên nói gì, lúc này dường như tất cả ngôn ngữ đều vô lực, có lẽ một cái ôm sẽ tốt hơn, nhưng mà…

Sau khi do dự một lúc lâu, cuối cùng Tô Nhuyễn vẫn không nhúc nhích, Lộc Minh Sâm nâng mí mắt lên, u buồn nói: “Em không an ủi anh một chút sao?”

Tô Nhuyễn còn chưa phản ứng lại, Lộc Minh Sâm đã ra vẻ “Trời không chịu đất, đất phải chịu trời” cúi người xuống, vươn tay ôm lấy cô, ấm ức nói: “Nếu là trước đây em sẽ ôm anh một cái.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-329-hoa-giai-khuc-mac-doi-truoc.html.]

Tô Nhuyễn:……

Tô Nhuyễn vươn tay đẩy anh ra, cả giận mắng: “Cho nên anh đang lừa em đúng không? Vậy mà lại lôi chuyện này ra nói đùa, anh có bệnh à?”

Lộc Minh Sâm bắt lấy cổ tay cô, thở dài: “Không lừa em, trước ngày hôm nay anh chưa từng nghĩ tới chuyện chạm vào mấy thứ kia.”

Tô Nhuyễn ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của anh, trong lòng bị dọa sợ.

Lộc Minh Sâm lại nói tiếp: “Nhưng mà hôm nay anh đã suy nghĩ cẩn thận rồi, chúng nó đúng là tài phú quý giá ông ngoại để lại cho anh.”

“Với tác phong của nhà họ Lộc, khi ấy dù không có số tiền này, chỉ riêng tiền an ủi của cha anh cũng đủ để bọn họ làm ra quyết định tương tự.”

“Mà sự tồn tại của mấy thứ này, ít nhất vẫn luôn khiến nhà họ Lộc để ý, cũng biến tướng bảo vệ anh, cuối cùng còn để anh thuận lợi báo thù.”

“Hiện tại, chúng nó lại có thể giúp anh bảo vệ những người anh muốn bảo vệ” Lộc Minh Sâm xoa đầu Tô Nhuyễn, nghiêm túc nói: “Nhuyễn Nhuyễn, hiện tại anh cảm thấy rất may mắn vì ông ngoại đã để lại cho anh mấy thứ này.”

“Con người anh không biết kiếm tiền, nhưng đời trước em thành công như vậy, anh không muốn em phải chịu ấm ức.”

“Cho nên anh đưa mấy thứ này cho em, nghe ý của Tô Thanh Thanh đời trước em sống không thoải mái, mấy thứ này cũng đủ để em sống thư thái cả đời rồi, vậy đời này em cứ sống thư thái đi.”

“Nếu em thích mở công ty kiếm tiền, vậy chậm rãi kiếm, có số vốn này, em có thể coi nó như thú vui tiêu khiển, không cần buồn rầu, không cần lo âu, không cần mệt nhọc như đời trước, sống lâu trăm tuổi có được không?”

Tô Nhuyễn vô thức cắn môi dưới, ức chế cảm động dâng lên hốc mắt.

Vân Chi

Đời trước, mẹ Hoắc chưa bao giờ hài lòng về cô, tự mình mở cửa hàng, bị ốm cũng không thể nghỉ ngơi một ngày.

Mặt ngoài mẹ Hoắc luôn tỏ ra thông tình đạt lý, nhưng mà mua một thang thuốc đều phải nói cho mọi người biết, nói không để bụng một ngày tổn thất bao nhiêu tiền, sức khỏe quan trọng gì đó, nhưng trên thực tế lại là nói với mọi người cô yếu ớt không chịu nổi khổ cực.

Sau vài lần như vậy, phảng phất như cô bị ốm cũng là sai.

Còn về Hoắc Hướng Dương, từ đầu tới cuối chỉ biết nói lời hay, nói sẽ không khiến cô mệt, nhưng mà cô vừa lơi lỏng, anh ta đã lập tức nhét đám thân thích vào quấy rối, hoặc nhượng bộ mẹ Hoắc, khiến công ty cô khổ tâm kinh doanh rơi vào tình trạng hỏng bét.

Về sau, cô thật sự không dám nghỉ ngơi nữa. Cô muốn trả thù người nhà họ Hoắc, cô tra tấn bọn họ, khiến bọn họ phải trả giá thảm thống, mặt ngoài nhìn như cô đã định liệu trước, nhưng thực tế chỉ mình cô biết, mỗi ngày đều như đi xiếc trên dây, không một giấc nào yên ổn, chỉ sợ một ngày nào đó hơi vô ý, sẽ bị nhà họ Hoắc phản công, rớt xuống vực sâu vạn trượng.

Mỗi một phân tiền đều do cô hao hết tâm tư kiếm được, mỗi người đưa tiền tới trước mặt cô, đều vì muốn có hồi báo lớn hơn.

Nhưng mà hiện tại, người này đưa tiền đến trước mặt cô, chỉ vì muốn cô được sống thư thái, muốn cô không phải mệt nhóc, phá tan khúc mắc trong lòng cô…

Tay Lộc Minh Sâm hơi dùng sức, Tô Nhuyễn thuận theo dựa vào vai anh, chưa bao giờ cô cảm thấy kiên định như lúc này.

Giống như cô có thể đúng lý hợp tình hưởng thụ tất cả, dù thất bại cũng có người sau lưng đỡ lấy cô, cô sẽ không phải gánh chịu bất kỳ hậu quả đáng sợ nào.

Loading...