Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 314: Trả đũa (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:42:09
Lượt xem: 512
Tô Nhuyễn ngó lơ một lời hai nghĩa của anh, khom lưng dựa theo anh làm mẫu trước đó, bắt đầu gập chăn. Đúng như lời Triệu Yến Yến nói, chăn được Lộc Minh Sâm gập mẫu, dễ gập hơn nhiều.”
Chăn đã bị ép rất phẳng, nếp gấp và góc cạnh đều vô cùng rõ ràng. Lộc Minh Sâm ngẩng đầu chỉ dạy Vương Hồng xong, cúi đầu nhìn Tô Nhuyễn gập một lát, đột nhiên bật cười: “Vừa rồi lúc tôi làm mẫu, trong đầu cô nghĩ gì thế?”
Gã này còn dám hỏi???
Tô Nhuyễn quay đầu trừng anh.
Lộc Minh Sâm sửng sốt, còn tưởng rằng mình chọc phải cô chỗ nào, lập tức ngậm miệng không dám nói lung tung nữa, lại cúi người cầm chăn lên nghiêm túc làm mẫu: “Dùng tay san phẳng, không phải như vậy, cần tôi làm mẫu lại một lần không?”
Tô Nhuyễn:……
Cô không nhịn được cắn môi dưới, hóa ra câu hỏi vừa rồi của anh, ý nghĩa chỉ đơn thuần như trên mặt chữ, cô đúng là…
Trong không gian nhỏ hẹp chật chội ấy, Lộc Minh Sâm đứng rất gần cô, nhìn thấy biểu cảm trên mặt và hai má Tô Nhuyễn dần dần đỏ lên, đột nhiên hiểu ra vừa rồi đại để là Tô Nhuyễn nghĩ nhiều, mắt phượng không khỏi cong lên.
Vân Chi
Tô Nhuyễn thẹn quá hóa giận, cắn răng trừng anh, giống như đang nói anh còn dám cười cô sẽ ra tay.
Lộc Minh Sâm cũng sợ thật sự chọc giận cô, làm ra biểu cảm sợ hãi, cúi đầu nghiêm túc dạy cô gấp chăn.
Đợi mọi người nắm giữ được bí quyết gấp chăn đậu phụ cơ bản, Lộc Minh Sâm lại dạy sang các mục nội vụ khác, như cách sắp xếp chậu rửa mặt, khăn lông, giày dép linh tinh, vẫn lấy đồ của Tô Nhuyễn làm mẫu như cũ.
Cuối cùng anh chỉ vào chăn của Triệu Yến Yến và một người bạn cùng phòng khác: “Tiếp tục luyện tập, ngày mai kiểm tra.” Sau đó đi tới phòng ký túc xá tiếp theo, trước khi đi còn ôm theo chăn của Tô Nhuyễn, lấy cớ là: “Không muốn sửa lại cái chăn khác, quá phiền toái.”
Mãi cho tới giờ nghỉ trưa, Tô Nhuyễn vẫn không thấy bóng dáng chiếc chăn thân yêu của mình đâu, cô dứt khoát tới nhà ăn với đám Triệu Yến Yến, ăn cơm trước đã.
Nhà ăn trong trường sư phạm Yến Kinh không tính nhỏ, chủng loại đồ ăn cũng rất phong phú, mấy người tách nhau ra tự lựa chọn món ăn mà mình thích.
Tô Nhuyễn muốn ăn mì, phải đợi thêm một lát, khi bưng khay đồ ăn của mình ra, đám Triệu Yến Yến đã chiếm được bàn rồi.
Tô Nhuyễn qua đó, trông thấy Triệu Yến Yến và Lý Quyên đang tám chuyện hăng say, không biết nói vấn đề gì.
“Lại có tin tức gì hot à?”
Triệu Yến Yến hứng thú bừng bừng, chia sẻ với Tô Nhuyễn: “Cậu có biết tớ vừa nghe được tin gì không? Trời ạ, là tin về huấn luyện viên của chúng ta đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-314-tra-dua-1.html.]
Tô Nhuyễn nhướng mày: “Anh ấy lại làm sao?”
Mọi người không nghe ra giọng điều ghét bỏ của Tô Nhuyễn, Triệu Yến Yến vẫn kích động như cũ: “Vừa rồi tớ nghe người ký túc xá bên cạnh nói, đêm qua khi bọn họ đi dạo tiệm tạp hóa, tình cờ gặp phải huấn luyện viên của chúng ta.”
“Huấn luyện viên của chúng ta muốn mua chocolate, nhưng phải vay tiền giáo quan Tôn.”
Không biết Trương Thi Thi đi tới từ khi nào, cô ta trực tiếp ngồi xuống ghế trống bên cạnh, tiếp lời: “Giáo quan Lộc của chúng ta nghèo vậy sao?”
Triệu Yến Yến trợn mắt khinh bỉ, tiếp tục nói với Tô Nhuyễn: “Huấn luyện viên nói đã nộp hết tiền trợ cấp rồi, đợi anh ấy xin bạn gái tiền tiêu vặt sẽ trả lại.”
Tô Nhuyễn:……
Tiền trợ cấp tháng trước, căn bản anh chưa đưa cho cô có được không?
Người này lại định diễn trò gì vậy?
Triệu Yến Yến hâm mộ không chịu nổi: “A a a! Sao lại có bạn trai thần tiên như vậy… Tham gia quân ngũ đều giống anh ấy sao? Vậy tớ cũng phải tìm bạn trai là quân nhân mới được.”
Lý Quyên cũng mơ mộng: “Vẻ ngoài anh tuấn, nghiêm túc phụ trách, còn chủ động nộp tiền trợ cấp… Tớ tò mò muốn biết bạn gái giáo quan Lộc là người thế nào quá.”
Triệu Yến Yến tiếp lời: “Tớ cũng thế, quá ghen tị.”
Tô Nhuyễn yên lặng ăn mì, hạ thấp cảm giác tồn tại, nhất định nhất định không được để lộ.
Cô phát hiện ra, không hổ là người học chỉ huy, mẹ nó, rõ ràng Lộc Minh Sâm chưa nói gì cũng chưa làm gì, nhưng vô tình cô đã bị quấn vào với anh rồi.
Cực kỳ ranh ma.
Vương Hồng bị Triệu Yến Yến chọc cười, mở miệng chế nhạo: “Yến Yến, không phải cậu thích anh Phong à? Tớ thấy dạo này cậu không còn nhắc tới anh Phong rồi.”
Triệu Yến Yến cảm thán: “Tuy rằng anh Phong cũng rất tuyệt, nhưng mà hiện tại giáo quan Lộc là vô địch trong lòng tớ, anh ấy mới là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này.”
“Quan trọng là, mấy ngày nữa giáo quan Lộc đi rồi, sẽ không gặp được nữa, anh Phong thì … Thời gian còn dài.” Nói tới đây, cô ấy liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn đầy ẩn ý.
Tô Nhuyễn bất đắc dĩ, đang định mở miệng, lại nghe thấy tiếng cười từ đỉnh đầu truyền đến: “Thời gian còn dài cái gì?”
Mọi người ngẩng đầu, đều vội vàng chào hỏi.