Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 303: Lộc Minh Sâm rời đi (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:41:53
Lượt xem: 627
Thoải mái sống cuộc sống của mình sao?
Đột nhiên Lộc Minh Sâm bật cười, rồi lười biếng nói: “Vậy em không cần mang theo gánh nặng, anh làm huấn luyện viên là vì thầy giáo hướng dẫn của anh không có nhà, bị đàn anh bắt đi nô dịch.”
“Chỉ là khi chọn trường học, nghĩ em ở sư phạm Yến Kinh, nên tới đây.”
Lộc Minh Sâm nhìn cô: “Với giao tình giữa hai ta, anh tiện thể chiếu cố em luôn còn không được sao?”
Rõ ràng hai mắt anh ấy đang cười, mà đáy mắt lại trống rỗng.
Tô Nhuyễn cũng cười gượng gạo: “Lòng em nhận ý tốt của anh, có điều sau này vẫn đừng chiếu cố, tổn hại hình tượng trung giáo Lộc chính trực của anh, chút mệt này em vẫn chịu được.”
Lộc Minh Sâm rũ mí mắt xuống, cong môi nói: “Biết rồi.”
Cửa phòng y tế bị gõ vang, Triệu Yến Yến ngó đầu vào: “Tô Nhuyễn, cậu khá hơn chút nào chưa? Tớ mua cơm mang tới cho cậu này.”
Vương Hồng cũng theo sau: “Không sao chứ?”
Tô Nhuyễn vội vàng xuống giường: “Không sao, cảm ơn các cậu.”
Vân Chi
Triệu Yến Yến nhìn Lộc Minh Sâm, nghi hoặc: “Giáo quan Lộc.”
Lộc Minh Sâm gật đầu với bọn họ, rồi nói với Tô Nhuyễn: “Vậy cô nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi trước đây.”
Tô Nhuyễn gật đầu: “Cảm ơn huấn luyện viên.”
Sau đó Lộc Minh Sâm dứt khoát xoay người rời đi. Triệu Yến Yến nhìn theo bóng anh, nói: “Không ngờ huấn luyện viên của chúng ta lại có tình người như vậy. huấn luyện xong ngay cả đội ngũ còn chưa chỉnh đốn đã chạy mất, tớ còn tưởng rằng anh ấy có việc gấp, không ngờ lại là tới thăm cậu.”
Tô Nhuyễn bật cười: “Cậu nói gì thế? Mua món gì ngon?”
“Đã té xỉu rồi, còn sợ không mua đồ ngon cho cậu tẩm bổ sao? Thịt kho tàu đó…”
Nắp hộp cơm bằng nhôm hơi chặt, lúc Tô Nhuyễn dùng sức mở ra, một giọt nước đột nhiên rơi trên mu bàn tay, khiê cô sửng sốt.
Triệu Yến Yến mở hộp cơm của mình xong, ngẩng đầu nhìn Tô Nhuyễn, giật mình hỏi: “Tô Nhuyễn, sao cậu lại khóc?”
Tô Nhuyễn ngẩng đầu, có chút mờ mịt: “Tớ không khóc mà.”
Vương Hồng vội vàng đưa khăn tay qua, cảm nhận được hơi ẩm trên má, bỗng nhiên Tô Nhuyễn bật cười: “Bị cảm nắng còn để lại di chứng này à?”
Triệu Yến Yến nghi hoặc, Vương Hồng nói: “Cũng có thể. Thôi đừng nói nữa, ăn cơm trước đã, cơm nước xong thì về ký tucsc xá nghỉ ngơi đi. Tô Nhuyễn, chiều nay cậu có tới sân tập không?”
“Không đi, tối qua ngủ không ngon, tớ định về ngủ bù một giấc.”
Tô Nhuyễn ngủ không biết trời đất gì suốt một buổi chiều cộng thêm một buổi tối, sau khi tỉnh lại, tất cả đã khôi phục bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-303-loc-minh-sam-roi-di-2.html.]
Khoảng thời gian sau đó, Lộc Minh Sâm không hề nói thêm một câu với Tô Nhuyễn, những động tác nhỏ quấy nhiễu lòng người cũng không có, thậm chí còn cố ý né tránh cô. Điều này khiến Tô Nhuyễn âm thầm thở phào một hơi, cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít.
Hai ngày sau, Lộc Minh Sâm hoàn toàn biến mất trước mặt cô, đội bọn họ đổi sang giáo quan Tôn huấn luyện, là người không cao lắm, ngũ quan rất thanh tú, nhưng dáng vẻ luôn cà lơ phất phơ.
“Giáo quan Lộc của các cô cậu phải hoàn thành chuyện chung thân đại sự, tiếp theo tôi sẽ thay anh ấy huấn luyện các cô cậu.”
Nghe anh ta mở miệng nói phét như vậy, Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, thầm nghĩ: Chiến hữu của Lộc Minh Sâm đều là người kiểu gì thế này?
“Bạn học nữ xinh đẹp kia, cô không hài lòng về giáo quan mới này à? Sao lúc nào cũng ngây người thế?” Giáo quan Tôn chống eo, nhìn Tô Nhuyễn: “Bước ra khỏi hàng.”
“Để tôi tự mình chỉ đạo, cho cô sớm quen với huấn luyện viên mới này!”
“……”
“Bắt đầu chạy bộ!”
“Nghiêm, nghỉ!”
“Đứng nghiêm mười phút, đứng vững!”
“……”
Tô Nhuyễn đứng dưới ánh nắng chói chang, hoàn thành từng động tác không cẩu thả chút nào, khiến giáo quan Tôn phải lau mắt mà nhìn: “Khá đấy!”
Sau đó anh ta lại nói với nam sinh trong đội: “Các cậu nhìn lại bản thân xem, còn không bằng con gái người ta, có thấy xấu hổ không?”
Tô Nhuyễn cho rằng có thể là vị huấn luyện viện này bị lừa tới, nên oán niệm mới sâu như vậy.
Còn không phải oán niệm đầy mình sao? Sau khi huấn luyện xong trở về ký túc xá, Tôn Siêu lập tức gọi điện thoại về trường học: “Tôi nói này Lộc Minh Sâm, cậu thật sự quá ranh ma.”
“Thứ bày vốn dĩ có thể nghỉ ngơi, cậu lại ép tôi tới thay ca, ngày nghỉ đều bị cậu hủy hoại rồi.”
Phía bên kia, Trương Phong cũng kêu rên: “Này, Tôn Siêu, cậu mau về đi, tôi không muốn ở bên kẻ điên này nữa đâu. Nhìn cậu ta thôi, khiến tôi muốn nghỉ ngơi một lát đều cảm thấy tràn đầy tội lỗi, cứ tiếp tục như vậy, kế hoạch karaoke cuối tuần này cũng bị ngâm nước nóng.”
“Là quán mới mở trên đường Giải Phóng đúng không? Tôi cũng muốn đi.” Tôn Siêu ngo ngoe rục rịch: “Lộc Thần này, cậu quay về cũng chỉ huấn luyện với học tập, mai cậu quay lại đây đi.”
Lộc Minh Sâm lười nhác nói: “Không quay lại.”
Trương Phong và Tôn Siêu đồng thời than một tiếng, Trương Phong nói: “Không quay lại cũng được, đi karaoke với tôi!”
Tôn Siêu lại bắt đầu dụ dỗ Trương Phong: “Nói ra thì, sư phạm Yến Kinh này đúng là nhiều người đẹp thật, Lộc Minh Sâm, trong đội của cậu có cô gái tên Tô Nhuyễn… À, khả năng cậu không biết tên, chính là cô gái đứng đầu hàng thứ tư đó, vừa xinh đẹp vừa lợi hại nhỉ?”
“Hôm nay tôi định ra oai phủ đầu với bọn họ, kéo cô ấy ra, g.i.ế.c gà dọa khỉ, nào ngờ, áo đã ướt sũng mồ hôi vẫn không rên một tiếng, thật sự có cốt khí. Trương Phong, không tin cậu đến mà xem, chắc chắn sẽ thích.”
Phía bên kia, đột nhiên Lộc Minh Sâm buông sách xuống: “Cậu nói cậu làm gì cơ?”