Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 302: Lộc Minh Sâm rời đi (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:41:52
Lượt xem: 565
Trái ngược với Lộc Minh Sâm cảnh giác, bác sĩ Ôn lại vô cùng thong dong, anh ta đặt ly nước lên chiếc bàn bên cạnh, tự giác đứng dậy nói với Tô Nhuyễn: “Có phải hai người có chuyện muốn nói không? Tô đi trước nhé, chiều lại tới thăm cô, dù sao sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.”
Lộc Minh Sâm nhìn anh ta chằm chằm: “Có ý gì?”
Bác sĩ Ôn nói: “Tôi chưa nói với cậu nhỉ? Tôi là giáo sư khách mời của trường bọn họ, giảng dạy tâm lý học.” Anh ta nháy mắt, cười nói: “Cho nên mới nói, là duyên phận trời cho.”
Lộc Minh Sâm mím môi, sau đó đột nhiên cười nói: “Vậy chắc hẳn bác sĩ Ôn có không ít của duyên phận ở chỗ này nhỉ? Hay là nơi nào có con gái xinh đẹp ưu tú, nói đó có duyên phận của bác sĩ Ôn?”
Nghe thấy lời ấy, bác sĩ Ôn có chút kinh ngạc, đại khái không ngờ Lộc Minh Sâm luôn quang minh lỗi lạc lại nói xấu mình trước mặt Tô Nhuyễn.
“Tôi nhớ rõ lần đầu tiên anh gặp Tô Nhuyễn đã nói cô ấy xinh đẹp ưu tú, nên quyết định theo đuổi. Chắc hẳn nơi này có không ít cô gái xinh đẹp ưu tú, có lẽ thời gian làm giảng viên đủ để anh lựa chọn được người thích hợp.”
Nhìn ánh mắt đắc ý của Lộc Minh Sâm, bác sĩ Ôn bật cười: “Cho nên trong mắt cậu, chỗ nào cũng có cô gái xinh đẹp lại ưu tú như Tô Nhuyễn đúng không?”
Lộc Minh Sâm nhìn về phía Tô Nhuyễn theo bản năng, lại thấy đối phương đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Lộc Minh Sâm:……
Bác sĩ Ôn chào Tô Nhuyễn rồi rời đi, trước khi ra khỏi phòng còn cười ấm áp với Lộc Minh Sâm.
Lộc Minh Sâm nghiến răng nói: “Cáo già gian xảo.”
Sau đó lại hỏi Tô Nhuyễn: “Anh ta đến đây lúc nào? Phong Cảnh Diệp và nữ sinh gì gì kia đâu rồi?”
Tô Nhuyễn quơ quơ tờ giấy trong tay: “Lúc em ngủ bọn họ đi chiếu cố bạn học khác rồi, còn bác sĩ Ôn, khi em tỉnh anh ta đã có mặt…”
Nói tới đây, cô cười tủm tỉm: “Ở cùng bác sĩ Ôn thoải mái thật đấy, khi mở mắt ra thấy có người canh giữ trước giường bệnh, còn rất cảm động.”
Lộc Minh Sâm mím môi, hừ một tiếng: “Anh ta am hiểu lòng người, tất nhiên sẽ thể hiện ra dáng vẻ em thích rồi, sao có thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.”
“Dù sao anh không cho rằng người đứng đắn sẽ nói ra câu muốn theo đuổi với cô gái mình mới gặp lần đầu.”
Tô Nhuyễn cười nói: “Anh vậy là thành kiến rồi, nếu không sao lại có câu yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
Lộc Minh Sâm nghe vậy, nhíu mày nhìn cô: “Không phải em……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-302-loc-minh-sam-roi-di-1.html.]
Tô Nhuyễn nhìn lại anh, cười nói: “Yên tâm, vẫn nhớ lời anh nói, ai cũng được trừ bác sĩ Ôn.”
Lộc Minh Sâm sửng sốt, nhớ tới lời mình từng nói với Tô Nhuyễn khi lần đầu tiên cô gặp bác sĩ Ôn.
Anh nhìn Tô Nhuyễn, miệng mấp máy, lại phát hiện ra không biết nên nói gì. Cuối cùng Tô Nhuyễn mở miệng trước: “Yên tâm đi, em đâu sốt ruột tìm bạn trai, dù thật sự gặp được người mình thích, cũng phải tìm hiểu mấy tháng, ít nhất bản thân em cảm thấy không vấn đề gì, mới tới tìm anh trấn cửa ải.”
Tô Nhuyễn làm như không trông thấy biểu cảm dần dần cứng đờ của Lộc Minh Sâm, lại hỏi tiếp: “Nhưng mà anh đã ở đây rồi, em cũng hỏi luôn, anh thấy đàn anh họ Phong kia thế nào?”
Lộc Minh Sâm sa sầm mặt, nói: “Chẳng ra sao.”
“Em cũng thấy hiê tại chưa thể nhìn ra điều gì.” Tô Nhuyễn nói: “Cứ từ từ quan sát thêm đi, có lẽ không phải người ta theo đuổi em, chỉ là ảo giác thì sao.”
“Chính là ảo giác.” Lộc Minh Sâm nói.
Tô Nhuyễn lại cười: “Chuyện này anh nói không tính, sau này mới biết.”
Lộc Minh Sâm há miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện bản thân không có bất kỳ lập trường nào ngăn cản cô, vốn dĩ người nói muốn trấn ải, muốn tìm đối tượng cho cô chính là anh.
Tô Nhuyễn không thảo luận vấn đề này nữa, mà hỏi ngược lại: “Sao anh lại chạy tới trường em làm huấn luyện viên quân sự thế?”
Lộc Minh Sâm nhìn cô, sao anh lại đến nhỉ?
Bởi vì nhớ cô.
Anh cho rằng mình có thể nhịn, nhưng khi đàn anh nhắc tới đại học sư phạm Yến Kinh, nhớ nhung đột nhiên bùng phát không thể cứu vãn, thậm chí anh hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ chu đáo.
Chỉ là hiện tại đứng ở chỗ này, trong đầu anh lại hiê lên những khuôn mặt vô vọng hoặc cực kỳ bi thương… Phát hiện ra bản thân không cách nào trả lời câu hỏi này.
“Tóm lại không phải tới vì em nhỉ?” Tô Nhuyễn trêu đùa: “Nếu không em tổn thọ mất.”
Vân Chi
Lộc Minh Sâm ngơ ngẩn nhìn cô: “Tổn thọ……”
Tô Nhuyễn nói: “Đúng vậy, hai ta chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, anh vì em làm đê mức độ này, người như vậy em còn không nhìn trúng, trong lòng sẽ có gánh nặng.”
Cô nhìn thẳng vào mắt Lộc Minh Sâm: “Anh, thật sự không cần lo lắng cho em đâu. Nếu có chuyện gì nhất định em sẽ chủ động nhờ anh giúp đỡ, anh cứ thoải mái sống cuộc sống của mình là được.”