Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 244: Lộc Minh Sâm, bắt được anh rồi (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-07 12:14:18
Lượt xem: 691

Khi Tô Nhuyễn đang cố gắng suy nghĩ xem có thể tìm được Lộc Minh Sâm ở chỗ nào, đột nhiên cô sững sờ…

Bóng người ngày đó cô nhìn thấy ở cổng trường khi vừa thi đại học xong, lúc ấy cô cho rằng bản thân nhìn lầm, bây giờ nghĩ lại khả năng thật sự là Lộc Minh Sâm.

Anh vẫn còn quan tâm cô, nếu như định đối phó với nhà họ Lộc, chắc chắn cũng đang quan sát bọn họ.

Tô Nhuyễn cân nhắc mãi, ngày hôm sau một mình cô tới nhà họ Lộc, muốn thử xem có thể tìm được dấu vết anh để lại nơi này hay không. Dù thế nào cô cũng phải thử, dù thế nào cô cũng không thể để mặc Lộc Minh Sâm một mình đối mặt với chuyện này.

Vân Chi

Nhưng mà kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, cô vừa gõ cửa nhà họ Lộc, nhìn thấy cô, hai mắt Lộc Mãn Ý đã bừng bừng lửa giận, dáng vẻ muốn nhào đến: “Là mày đúng không? Là mày cử báo tao!”

Tô Nhuyễn còn chưa kịp nói gì, Ngôn Thiếu Thời đã thở hổn hển đuổi tới: “Chị!”

“Cậu nói hình như công trường xảy ra chuyện gì đó, anh trai em lại không có mặt, chị mau đi xem đi.” Tô Nhuyễn giật mình, còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì, lập tức xoay người ra về.

Lộc Mãn Ý đuổi theo sau mắng to: “Tao nói cho mày biết Tô Nhuyễn, nếu tao không sống tốt, công trình kia của mày cũng đừng làm nữa! Mày cứ chờ đấy cho tao!”

Tô Nhuyễn không có tâm trạng nào nghe mấy câu uy h.i.ế.p sau lưng, một lòng một dạ chạy theo Ngôn Thiếu Thời tới công trường, không nhìn thấy vẻ âm u tàn độc chợt lóe qua mắt Lộc Trường Hà…

Khi Tô Nhuyễn đến công trường, phát hiện ra công nhân đều vây quanh xe lu chỉ chỉ trỏ trỏ, hình như không xảy ra nhiễu loạn gì, trong lòng cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Làm sao vậy?”

“Xe lu xảy ra vấn đề.” Cậu Ba nhíu mày nói: “Chân phanh và bánh lái đều không ổn, vừa rồi khi thợ lái máy khởi động còn chạy lệch được, may mà xung quanh không có ai, cháu nhìn chỗ đó xem…”

Tô Nhuyễn nhìn theo phương hướng ông ấy chỉ, lập tức trông thấy một đoạn đường rõ ràng đã hơi lõm xuống, có thể thấy được lực ép lớn thế nào.

Lý Phú Quý nói: “Đúng là bị cháu nói trúng rồi, nếu cứ lái tiếp, cả đoạn đường này đều phải trùng tu.”

“Có điều Cao Cường kia hơi ngốc thì phải, lái thứ đồ chơi này xung quanh không có ai, chẳng qua chỉ trùng tu một đoạn được, có thể gây ra bao nhiêu tổn thất cho chúng ta?”

Tô Nhuyễn nhăn chặt mày, luôn có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy.”

“Đều bảo dưỡng là được.” Tô Nhuyễn không muốn tạo khủng hoảng cho mọi người: “Trước khi sử dụng, tất cả máy móc đều phải bảo dưỡng một lần, trước khi người lái thiết bị xác định vấn đề an toàn, công nhân đều không được tới gần.”

“Lát nữa dựng thêm cho mọi người vài cái lều, mọi người đừng đứng dưới máy móc che nắng nữa, biết chưa?”

Vừa rồi xe lu bị mất khống chế đã dọa mọi người một trận, nếu lúc đó có người ở gần đó, không c.h.ế.t cũng bị thương.

Tài xế thử điều chỉnh xong, xuống xe nói: “Tôi đã khóa khóa tổng lại rồi, sau này không phải nhân viên chuyên nghiệp đừng ai chạm vào nó, làm không tốt rất nguy hiểm đó.”

Lý Phú Quý và cậu Ba đều vội vàng gật đầu, đang định thuận thế dạy dỗ công nhân một lát, thì trông thấy đột nhiên nhiên có một đám người hùng hổ xông tới từ phía đối diện.

Bên cạnh là đám lưu manh vô lại trong thôn, hai mươi mấy người khí thế mênh m.ô.n.g cuồn cuộn.

“Hay lắm, đây mới là người do Cao Cường tìm tới nhỉ?” Lý Phú Quý lập tức bảo công nhân của mình cầm gậy gộc lên, không phải vì đánh nhau, chủ yếu là vì nâng cao khí thế.

Từ khi bắt đầu công trình, Ngôn Thiếu Dục đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị đám du côn và lãnh đạo trong thôn tới quấy rầy rồi, hiển nhiên lúc này đám người kia tới không hề có ý tốt.

Công nhân đều là người làm việc nặng, thật ra cả đám đều không sợ đánh nhau, còn những người sợ đã trốn ra xa cả rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-244-loc-minh-sam-bat-duoc-anh-roi-2.html.]

Tên du côn cầm đầu đứng trước mặt bọn họ, rung đùi trực tiếp chỉ trích: “Trong thôn chúng tao mất bốn con gà, đám trẻ con nói nhìn thấy chúng mày bắt trộm.”

Anh ta chỉ vào Lý Phú Quý, nói: “Khôn hồn thì giao ra đây, nếu không hôm nay chúng mày đừng làm việc nữa.”

Lý Phú Quý tức quá hóa cười: “Chúng tao muốn ăn thịt gà còn phải trộm? Mày cứ nói thẳng với tao là ai bảo chúng mày tới đi! Là du côn lưu manh làm việc còn không đàng hoàng như vậy, vợ mày chạy theo thằng khác cũng đáng đời!”

Đám người kia đều không phải người có văn hóa gì, chưa nói hai câu đã xông lên định đánh người, tất nhiên Lý Phú Quý cũng dẫn người đánh trả rồi.

Tô Nhuyễn thấy vậy, vội vàng bảo Ngôn Thiếu Thời đi báo cảnh sát, hiển nhiên là không thể nào can ngăn được. Đừng nói đám công nhân có chịu nghe lời cô hay không, cho dù bọn họ chịu nghe, cô cũng không thể để đám du côn kia tùy tiện ra tay còn công nhân ngoan ngoãn chịu đựng.

Chỉ mong không ai bị thương…

Lúc đang nghĩ ngợi, đột nhiên cô trông thấy một người phá vòng vây nhảy lên xe lu.

Đám công nhân vừa nghe tài xế cảnh cáo, lớn tiếng kêu lên: “Đừng lộn xộn! Không muốn sống nữa à!”

Tô Nhuyễn nhìn ra được dường như người nọ đã có chuẩn bị trước, ấn nút khởi động xe đâu ra đấy, mà lúc này quanh xe đều là người, không chỉ có du côn trong thôn, còn có cả công nhân.

Chỉ trong nháy mắt Tô Nhuyễn đã hiểu ra, đối phương không chỉ muốn công nhân xảy ra chuyện trên công trường, còn muốn đám du côn trong thôn xảy ra chuyện.

Công nhân tử thương trên công trường đã đủ đáng sợ rồi, có thêm đám du côn kia nữa… Người trong thôn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ…

Nếu vừa rồi khi tài xế xuống xe không khóa lại khóa tổng, lúc này hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

Tô Nhuyễn và cậu Ba liếc nhau, đều trông thấy cảm xúc nghĩ mà sợ trong mắt đối phương. Rốt cuộc là kẻ nào nhằm vào nhà họ Ngôn như vậy?

Tên Cao Cường kia vừa tự ti vừa ghen ghét Ngôn Thiếu Dục, nhưng tuyệt đối không thể làm ra thế cục kín kẽ lại đáng sợ như vậy.

“Cảnh sát tới rồi!” Đột nhiên có người hô lên một câu, đám du côn đều hoảng hốt, đặc biệt là người đàn ông nhỏ gầy bò lên trên ghế điều khiển xe lu, ấn mãi không khởi động được kia. Nghe thấy cảnh sát đã tới, anh ta lập tức sợ hãi chạy trốn.

Tô Nhuyễn vội vàng nói: “Ngăn bọn họ lại! Đừng để bọn họ chạy thoát!”

Cô phải bắt được kẻ đứng sau nghĩ ra kế hoạch ác độc như vậy, nếu không sau này sẽ không ngủ yên.

Đám công nhân như vừa ăn thuốc an thần, lúc này dù bọn họ đánh đám du côn kia, cảnh sát cũng sẽ đứng về phía bọn họ, cho nên mau chóng xông lên dồn ép đám du côn kia.

Thấy gã đàn ông nhỏ gầy kia định chạy Tô Nhuyễn lập tức chạy lên giúp đỡ chặn người.

Nhưng mà ngay khi cô tới gần đám người đó, đột nhiên một tiếng gầm từ xa truyền tới: “Tô Nhuyễn! Đừng qua đó!”

Là Lộc Minh Sâm!

Cô mừng rỡ quay đầu, khóe mắt lại nhìn lướt qua một tia sáng lạnh, lông tơ trên người dựng đứng lên theo bản năng, cô nhanh nhẹn lách người trốn qua bên cạnh, đồng thời không biết thứ gì phá không lao tới va chạm với ánh sáng kia, phát ra tiếng kim loại leng keng.

Dù đã kịp thời tránh né, Tô Nhuyễn vẫn cảm thấy eo mình đau xót, ngay sau đó là cảm giác m.á.u tươi chảy ra…

“Tô Nhuyễn!” Giọng Lộc Minh Sâm đầy hoảng hốt, gần như chỉ trong nháy mắt đã chạy tới trước mặt, một tay ôm lấy cô vào lòng.

Vì tiếng hét đám người đang đánh nhau cũng thấy được vết m.á.u mơ hồ thấm qua vạt áo cô, cả đám lập tức hoảng sợ chạy tứ tán: “A a a! Giết người! Giết người rồi!”

Tô Nhuyễn ngẩng đầu nhìn Lộc Minh Sâm nôn nóng sốt ruột, túm lấy vạt áo anh: “Bắt được anh rồi!”

Loading...