Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 241: Tống Tiểu Trân và Cao Cường (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-07 12:14:13
Lượt xem: 683
“Làm sao vậy?” Tô Nhuyễn hỏi: “Có người tới gây chuyện à?”
“Chắc chắn là có rồi.”
Lý Phú Quý nói: “Vốn dĩ đám Mao Hắc Tử kia đã không phải loại tốt lành gì rồi, tự dưng bị một người ngoài thôn nẫng mất công trình, sao có thể cam tâm.”
“Khi khởi công đã náo loạn một trận, không đưa tiền không cho khởi công, nghe nói phải bỏ ra năm ngàn, còn cho chức vị đốc công nhỏ, không cần làm việc gì, mỗi tháng đều tới nhận tiền.”
“Thật ra nếu chỉ mình Mao Hắc Tử cũng không đến mức thua lỗ, đối phương vẫn biết giữ chừng mực. Cao Cường thua lỗ anh ta cũng không lấy được tiền.” Lý Phú Quý nói: “Cậu thấy là vì Cao Cường kia còn trẻ chưa có kinh nghiệm, vừa nhận được công trình đã phiêu không biết tự lượng sức, nhân viên trên công trường đều là bạn bè thân thích.”
“Những người đó không dốc sức kiếm tiền, tiết kiệm tiền như nhà chúng ta, mỗi ngày đều ỷ vào quan hệ tác oai tác phúc, cậu thấy chẳng có ai cố gắng làm việc.”
“Đúng rồi, còn cả cậu em trai Tống Tiểu Trân kia nữa, quan hệ cứng hơn bạn bè thân thích bình thường, nghe nói là em vợ của chủ thầu, mỗi sáng mỗi chiều đều tới công trường dạo một vòng, nhận hối lộ một vòng, sau đó c.h.é.m gió một lúc, mỗi tháng nhận sáu trăm đồng tiền lương.”
Thật ra Tô Nhuyễn không hề bất ngờ, khi cô tới nhà bà ngoại cũng từng đụng phải Tống Tiểu Trân một lần, quần áo trên người cô ta đã thay đổi hoàn toàn, đều là kiểu dáng mới ở phía nam, trên cổ còn đeo lắc vàng, không cần nghĩ cũng biết là ai mua cho.
Có điều đối phương thấy cô thì vội vàng lánh mặt, Tô Nhuyễn đoán không phải cô ta chột dạ, mà có thể là cảm thấy mất mặt, bởi vì cô ta từng tự xưng là sinh viên có giá hơn người khác, cuối cùng lại lựa chọn chủ thầu chỉ học hết cấp ba mà cô ta luôn khinh thường.
Vừa hóng chuyện về đối phương xong, không lâu sau bọn họ đã gặp mặt.
Cuối tháng sáu, Tô Nhuyễn và người nhà họ Ngôn cùng nhau tham dự lễ tốt nghiệp của Ngôn Thiếu Dục. Ngôn Thành Nho cố ý mượn một chiếc máy ảnh, để người nhà chụp ảnh lưu niệm ở vườn trường.
Trước thư viện đại học Đông Lâm có một tòa núi giả nho nhỏ, rất thích hợp làm bối cảnh chụp ảnh, Lý Nhược Lan nói: “Ba anh em đứng vào đây chụp vài tấm.”
Ba người Ngôn Thiếu Dục, Ngôn Thiếu Thời và Tô Nhuyễn vừa tạo dáng xong, đột nhiên một cậu thanh niên thanh tú khoảng hai mươi tuổi chạy tới chiếm một bên khác, còn cao giọng gọi to: “Chị, anh rể, nhanh lên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-241-tong-tieu-tran-va-cao-cuong-2.html.]
Không lâu sau một đôi trung niên mặc quần áo mới tinh đi tới, cuối cùng là Tống Tiểu Trân ôm hoa, và Cao Cường xách camera theo.
Nhìn thấy đám người Ngôn Thiếu Dục, hai người bọn họ đều sửng sốt, Tống Tiểu Trân khó chịu muốn rời đi, lại bị Cao Cường túm chặt.
Anh ta ôm lấy Tống Tiểu Trân, đi về phía Ngôn Thiếu Dục: “Người anh em, đã lâu không gặp.”
Ngôn Thiếu Dục cười vời anh ta: “Đã lâu không gặp.”
Ánh mắt anh dừng trên người Tống Tiểu Trân, ngữ điệu bình thản: “Xem ra sắp có chuyện vui rồi, chúc mừng hai người.”
Vốn dĩ Cao Cường đang định khoe khoang, nào ngờ lại giống đ.ấ.m vào bịch bông, anh ta thở dài: “Thiếu Dục, cậu đừng trách tôi, do cậu không biết quý trọng Tiểu Trân trước, tôi thật sự không đành lòng nhìn cô ấy chịu ấm ức.”
Vân Chi
Ngôn Thiếu Dục cười nói: “Sao phải trách cậu, vốn dĩ chúng tôi đã chia tay rồi, hai người rất xứng đôi, khi kết hôn nếu không ngại cứ gửi thiếp mời cho tôi, có thời gian nhất định tôi sẽ đến.”
Cao Cường nghẹn họng, Tống Tiểu Trân thấy người thanh niên mấy tháng trước còn yêu mình say đắm bây giờ đã không còn một tia lưu luyến, thì u oán liếc nhìn Lý Nhược Lan, giống như bà ấy là người chia rẽ cô ta và Ngôn Thiếu Dục.
Lý Nhược Lan không thèm để ý đến cô ta. Sau khi chia tay Ngôn Thiếu Dục đã nói cho Lý Nhược Lan nguyên nhân Tống Tiểu Trân không thích nhà họ Ngôn, Lý Nhược Lan nghe xong lập tức khen ngợi Ngôn Thiếu Dục: “Làm tốt lắm, con gái như vậy không thể cưới về nhà, nếu không cuộc sống sau này đừng mong yên ổn.”
Từ đó bà ấy cũng xem thường Tống Tiểu Trân, không muốn chấp nhặt với đối phương.
Trước thái độ khinh thường từ Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho, Tống Tiểu Trân thẹn quá hóa giận, bực mình hất tay Cao Cường ra, xoay người đi chỗ khác: “Đang yên đang lành kéo tôi qua đây làm gì?”
Bị bạn gái hất tay trước mặt Ngôn Thiếu Dục, Cao Cường không khỏi nhíu mày. Cha mẹ Tống Tiểu Trân thấy thế vội vàng răn dạy: “Tiểu Trân, con làm gì thế?”
Bọn họ cũng nghe ra được, trước kia Ngôn Thiếu Dục và Tống Tiểu Trân từng ở bên nhau, trong lòng vô thức so sánh hai người với nhau, nếu chỉ xét riêng diện mạo và khí chất thì đúng là hơn hẳn Cao Cường, dù sao người ta cũng là sinh viên mà.
Nhưng nhìn đến quần áo trên người, lại nghĩ tới lễ hỏi và công việc của con trai mình, bọn họ lại cảm thấy con gái lựa chọn không sai, bây giờ cải cái đã mở ra, nhân viên nhà nước đâu thể bằng kẻ có tiền.