Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 240: Tống Tiểu Trân và Cao Cường (1)

Cập nhật lúc: 2024-12-07 12:14:10
Lượt xem: 555

Đối lập với cảnh tượng một mình lẻ loi tham gia thi đại học ở huyện Khai Vân năm trước, năm nay có thể nói là thanh thế to lớn.

Lý Nhược Lan và cả ba cha con nhà họ Ngôn cùng nhau đưa cô tới trường thi.

Ngôn Thiếu Thời còn dặn dò cô như ông cụ non: “Chị, đừng căng thẳng. Không phải thành tích của chị khá tốt sao, chắc chắn không thành vấn đề.”

Sau khi dặn dò hết những việc cần chú ý, Lý Nhược Lan cũng nói: “Cứ thả lỏng là được, nên cố gắng đều cố gắng rồi, chắc chắn có thể thi đỗ, đừng quá áp lực.”

Nhưng mà trên thực tế Tô Nhuyễn cảm thấy bà ấy còn căng thẳng hơn mình. Tô Nhuyễn nắm tay bà ấy, cười nói: “Mẹ, mẹ có thể nghi ngờ thành tích của con không tốt, nhưng mẹ không thể nghi ngờ tố chất tâm lý của con không ổn.”

Nhớ tới những chuyện cô từng làm, người một nhà lập tức cười rộ lên, Ngôn Thiếu Dục nói: “Cũng đúng, em ấy là người to gan nhất nhà chúng ta.”

Đây là lời nói thật, tố chất tâm lý của Tô Nhuyễn được rèn luyện qua bao sóng gió đời trước, một kỳ thi đại học chưa đến mức khiến cô căng thẳng.

Khi thi môn thứ hai là môn Toán học, vì đề mục hơi khó, lúc cách ba phút nữa là tới thời gian nộp bài, cô vẫn còn một câu hỏi c.h.ế.t sống không làm được, vốn dĩ cô định từ bỏ, chỉ tùy tiện viết một công thức tỏ vẻ tôn trọng đề bài.

Kết quả trùng hợp công thức đó lại là công thức đúng, đề khó hai mươi điểm bị cô giải ra rồi!

Bởi vì điều này, suốt mấy ngày thi tâm trạng cô rất tốt, hai môn còn lại đều phát huy vượt mức mình thường.

Thi xong môn cuối cùng, Tô Nhuyễn lao ra trường thi, hưng phấn ôm Lý Nhược Lan xoay vòng vòng, lúc này mọi người mới thả lỏng.

“Đi thôi, hôm nay chúng ta đi ăn tiệm!” Ngôn Thành Nho cười nói.

Ngôn Thiếu Thời mừng không chịu nổi: “Đi tiệm ăn thôi!”

Từ sau khi Tô Nhuyễn vay tiền ngân hàng, nhà họ Ngôn bắt đầu ăn mặc cần kiệm, đúng là rất lâu rồi không ra ngoài ăn.

Trước khi đi, Tô Nhuyễn mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn về một phía. Lý Nhược Lan nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-240-tong-tieu-tran-va-cao-cuong-1.html.]

“Không có gì.” Tô Nhuyễn nghi hoặc lắc đầu, cảm thấy có thể mình nhìn lầm rồi. Nếu Lộc Minh Sâm về, chắc chắn đã chạy thẳng tới trước mặt cô, cần gì trốn trong góc phòng như vậy.

Tiếp đó việc điền nguyện vọng cũng không nhẹ nhàng hơn thi đại học, hiện giờ đều phải tự đánh giá điểm thi của mình trước, rồi điền trường học mình muốn, mấu chốt là phải đoán cả điểm trúng tuyển của trường học đó.

Hình thức giống như đánh bạc, mỗi năm đều có thí sinh thành tích không tệ lại chỉ có thể vào đại học bình thường.

Lần này Tô Nhuyễn cảm nhận được đủ hạnh phúc khi có người mẹ Lý Nhược Lan này. Cô chỉ phụ trách tính toán điểm thi của mình, sau đó tung tăng đi theo Lý Nhược Lan tới trường học nghe các giáo viên có kinh nghiệm phân tích và tham khảo.

Lần này Tô Nhuyễn phát huy thật sự vượt mức bình thường, Lý Nhược Lan vừa vui mừng vừa lo lắng: “Chắc đủ điểm vào đại học sư phạm Yến Kinh, nhưng vẫn có chút mạo hiểm.”

Muốn chắc chắn hơn thì nên đăng ký trường học khác, có điều đụng phải chuyện lớn tinh thần mạo hiểm của Tô Nhuyễn lại lần nữa ngóc đầu lên, nguyện vọng đầu tiên cô quyết đoán lựa chọn sư phạm Yến Kinh.

Chuyện thi đại học của Tô Nhuyễn hoàn toàn kết thúc, sau đó chính là chuyện của Ngôn Thiếu Dục. Anh sắp tốt nghiệp đại học, luận văn, biện luận linh tinh gì đó bận túi bụi, đến lượt Tô Nhuyễn phải ra công trường, ngày nào cũng phải để ý cẩn thận.

Thật ra Ngôn Thiếu Dục đã sắp xếp tốt mọi chuyện rồi, Tô Nhuyễn chỉ có tác dụng như Linh Vật, cho mọi người biết có lãnh đạo ở đây, mong mọi người đều nghiêm túc làm việc. Đúng lúc thời tiết nóng bức, Tô Nhuyễn hào phóng mua nửa xe dưa hấu đãi mọi người, phát huy cảm giác tồn tại của Linh Vật.

Công nhân ngồi ăn ngoài công trường, Tô Nhuyễn và các cậu ngồi trong lều dựng tạm ăn.

Lý Phú Quý vừa ăn dưa hấu vừa cảm thán: “Không ngờ người quyết đoán nhất trong nhà các cháu lại chính là cháu. Có điều cậu thấy công trình này không lỗ được, sang năm cháu không chỉ là cháu gái vàng bạc, mà là gạch vàng đó.”

Tô Nhuyễn bật cười, cậu Ba đưa cho ông ta một miếng dưa hấu, cười mắng: “Có ăn còn không bịt được miệng anh, đừng khen nữa, không khen gan đã lớn vậy rồi, khen nữa con bé lật trời mất.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn cười hì hì: “Nếu năm nay công trình có lãi, cậu Phú Quý cũng tự mình vay tiền nhận thầu đi.”

Lý Phú Quý lập tức lắc đầu: “Không dám, không dám. Cậu đi theo các cháu như bây giờ cũng khá tốt, chuyện này đâu phải ai cũng làm được, lỡ xảy ra chuyện, hai thằng nhóc nhà cậu thành trẻ mồ côi mất.”

Cậu Ba lại đá ông ta một phát: “Nói năng vớ vẩn.”

Lý Phú Quý không để bụng, rất nhanh lại nở nụ cười vui sướng khi người ta gặp họa: “À cái công trình Cao Cường nhận thầu kia, cậu thấy khả năng sẽ lỗ vốn.”

Loading...